Bạc Vãn Chiếu vừa định khởi động xe, điện thoại reo, cô ấy cầm điện thoại lên nghe, "Dì à?"
Việt Xán uống nước, cô không biết Bạc Vãn Chiếu còn có một người dì ruột, chỉ biết bố ruột của Bạc Vãn Chiếu đã mất từ sớm, hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Những chuyện của Bạc Vãn Chiếu mà cô không biết còn nhiều lắm.
Bạc Vân ở đầu dây bên kia nói chuyện gấp gáp, Bạc Cần đột nhiên lại phát bệnh, đã đưa đến bệnh viện.
Bạc Vãn Chiếu: "Được, cháu đến ngay..."
Tuy rằng Bạc Vãn Chiếu vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng Việt Xán có thể nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của cô ấy.
Bạc Vãn Chiếu cúp điện thoại.
Việt Xán chần chừ một lát, hỏi: "Có chuyện gấp à?"
Bạc Vãn Chiếu: "Tôi phải đến bệnh viện một chuyến."
Việt Xán: "Bệnh viện?"
Bạc Vãn Chiếu quay đầu nhìn cô, không trả lời ngay.
Việt Xán nghẹn lời, lại là chuyện không thể nói cho mình biết sao? Ánh mắt cô tối sầm lại, rõ ràng hôm đó còn nói, sau này cái gì cũng nói cho mình biết.
"Mẹ tôi đột nhiên phát bệnh, có chút nghiêm trọng, tôi phải qua đó một chuyến." Bạc Vãn Chiếu thành thật nói với cô.
Ý nghĩ đầu tiên của Việt Xán là muốn đi cùng Bạc Vãn Chiếu, nhưng cô lại biết đây là vùng cấm của Bạc Vãn Chiếu, nên cô vẫn im lặng.
Bạc Vãn Chiếu cũng im lặng một lúc, vẫn thử chủ động hỏi Việt Xán: "Muốn đi cùng không?"
Việt Xán gật đầu, "Ừm."
Bạc Vãn Chiếu quả thật không muốn để Việt Xán nhìn thấy mặt tồi tệ của mình, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692946/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.