Chung Nhiên nghĩ cũng phải, Việt Xán luôn là người cầm lên được bỏ xuống được, lại thêm tính tình kiêu ngạo, năm đó Việt Xán chủ động theo đuổi người ta, còn bị người ta phũ đến thảm hại như vậy, với tính cách của Việt Xán, không hận đối phương cả đời đã là tốt lắm rồi.
Tuy rằng mấy năm nay Việt Xán không yêu đương, nhưng cũng không nhắc đến Bạc Vãn Chiếu, Chung Nhiên cười nói: "Mình còn tưởng cậu mãi không yêu đương, là vì không buông được chuyện trước đây."
Việt Xán hờ hững gắp thức ăn, lười biếng nói, "Độc thân thì sao, cậu và Lạc Dương cũng có yêu ai đâu?"
Chung Nhiên thấy Việt Xán đã buông bỏ được rồi, liền không còn kiêng dè gì nữa, tiếp tục tám chuyện, "À, cậu nói xem chị Vãn Chiếu đột nhiên quay về, có phải là muốn theo đuổi cậu không?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Việt Xán theo bản năng phản bác lại cách nói của Chung Nhiên. Tuy rằng sau khi gặp lại, cô mơ hồ cảm thấy Bạc Vãn Chiếu hình như đang chủ động, còn nói những lời nửa vời...
Chung Nhiên còn muốn nói gì đó.
Lạc Dương lại gắp thêm thức ăn vào bát của Chung Nhiên, tiện thể ném cho cô ấy một ánh mắt cảnh cáo.
Chung Nhiên im lặng.
Ăn tối xong, Việt Xán quá mệt, lái xe về nhà luôn.
Sau khi Việt Xán rời đi, Lạc Dương và Chung Nhiên đi bộ trên phố, cô ấy mới nói với Chung Nhiên: "Sau này cậu đừng cứ nhắc mãi chuyện trước đây với Xán Xán nữa."
Chung Nhiên vô tội nói: "Mình có nhắc mãi đâu, chẳng qua tối nay tiện thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692937/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.