"Điều trị tâm lý?"
"Rối loạn căng thẳng sau chấn thương, nên thường xuyên gặp ác mộng." Bạc Vãn Chiếu giải thích đơn giản, bây giờ cô muốn Việt Xán biết tình trạng của mình, dù rằng sau khi nói ra, có lẽ sẽ đẩy Việt Xán ra xa hơn.
Hai người quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Việt Xán nghe Bạc Vãn Chiếu chủ động nhắc đến chuyện riêng tư của mình, trước đây Bạc Vãn Chiếu luôn tuyệt đối không nhắc đến những vết thương trên người cô.
Bạc Vãn Chiếu nói rất bình thản, như thể đang nói về một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng Việt Xán nghe mà lòng không yên, năm đó cô đã cảm thấy ác mộng của Bạc Vãn Chiếu chắc chắn có liên quan đến những chuyện đã trải qua.
Im lặng một lát, Việt Xán khẽ hỏi: "Là do những chuyện trước đây gây ra sao?"
Bạc Vãn Chiếu đáp lời cô: "Ừ."
Việt Xán hỏi han một cách khách sáo: "Vậy bây giờ đỡ hơn nhiều chưa?"
Bạc Vãn Chiếu: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Việt Xán khẽ mím môi, im lặng không nói gì thêm.
Bạc Vãn Chiếu cũng không tiếp tục nói.
Cuộc đối thoại lịch sự xa cách, trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, trong xe lại im lặng.
Việt Xán lùi xe ra khỏi chỗ đậu, từ tốn lái xe ra khỏi hầm để xe.
Cảm giác xa cách do nhiều năm chia ly mang lại khó có thể xóa bỏ, giữa hai người như có một lớp rào chắn dày đặc, còn xa lạ hơn cả bạn bè bình thường.
Bạc Vãn Chiếu khẽ liếc nhìn nghiêng mặt Việt Xán, đã quen với dáng vẻ nhiệt tình tươi sáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692935/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.