Việt Xán cầm vội chiếc ô rồi nhanh chóng ra ngoài.
Ở cửa số 2 ga tàu điện ngầm, cô nhìn qua màn mưa thấy Bạc Vãn Chiếu, dáng người đơn bạc như đã đợi rất lâu, ánh đèn lạnh lẽo trên đầu hắt xuống người cô ấy, cô đơn hiu quạnh.
Từ xa Bạc Vãn Chiếu đã nhìn thấy Việt Xán, một vệt sáng nổi bật trong đêm mưa thảm hại, ngày càng rõ ràng trước mắt cô.
Việt Xán vội vã chạy đến, khi đứng trước mặt Bạc Vãn Chiếu hơi thở cô ấy vẫn còn gấp gáp, "Đi thôi."
Mưa rơi rất lớn, mà ô lại không đủ rộng, hai người chen chúc vào nhau, tránh mưa tránh gió.
Bạc Vãn Chiếu theo thói quen nhận lấy chiếc ô từ tay Việt Xán, che cho cô.
Việt Xán quay đầu nhìn cô ấy: "Tôi che được rồi."
Bạc Vãn Chiếu buông tay xuống, "Ừ."
Giống như mọi khi, Việt Xán không đọc được nhiều cảm xúc trên mặt Bạc Vãn Chiếu, cô không khỏi nghĩ, có phải mình quá nhạy cảm rồi không?
Hai người im lặng đi suốt đường.
Mưa rơi lộp bộp trên ô, trời mưa dường như có một mùi đặc biệt, giống như mùi đất bụi hăng hăng. Bạc Vãn Chiếu đặc biệt nhạy cảm với mùi này, ngực cô khó chịu, buồn nôn, muốn nôn.
Đến trước cửa, Việt Xán khép ô lại giũ giũ hạt mưa, vào nhà rồi, cô mới phát hiện sắc mặt Bạc Vãn Chiếu trắng bệch khó coi. "Không khỏe hả?"
Bạc Vãn Chiếu không trả lời, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Việt Xán nghe thấy tiếng động liền đi theo.
Bạc Vãn Chiếu không kìm được cơn buồn nôn, cúi người nôn khan, vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692921/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.