"Giờ con không được nghĩ ngợi lung tung, việc học là quan trọng nhất." Đàm Trà tiện thể cảnh cáo Việt Xán một câu, "Nghe rõ chưa?"
"Con không nghĩ gì cả." Việt Xán bất lực, giải thích đến cả tám trăm lần rằng mình không hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng Đàm Trà vẫn ngày ngày nghi ngờ cô có xu hướng yêu sớm. Vừa nãy cô nghe chăm chú là vì tò mò câu trả lời của Bạc Vãn Chiếu, khó mà tưởng tượng được Bạc Vãn Chiếu sẽ yêu đương.
Đàm Trà thấy phản ứng của Bạc Vãn Chiếu hờ hững, hỏi lại, "Không có?"
Bạc Vãn Chiếu thành thật đáp, "Vâng, tạm thời cháu cũng không có ý định nghĩ đến mấy chuyện đó."
Câu trả lời này cũng không khác mấy so với dự đoán của Việt Xán.
"Vậy cũng tốt. Cháu luôn có kế hoạch của mình mà." Đàm Trà ngẫm nghĩ, với tính cách của Bạc Vãn Chiếu, ít nhất phải đợi khi công việc ổn định rồi mới cân nhắc chuyện tình cảm, dù sao sự nghiệp mới là nền tảng và nguồn gốc của cảm giác an toàn. Bà hiểu rõ Bạc Vãn Chiếu không giống những cô gái khác, trên người Bạc Vãn Chiếu có quá nhiều ràng buộc và xiềng xích, lựa chọn quá ít, dù là ở cái tuổi đáng lẽ phải tự do tùy hứng nhất, cũng không thể tùy hứng được.
Việc dạy kèm kết thúc vào lúc chạng vạng, Đàm Trà vốn định giữ Bạc Vãn Chiếu ở lại ăn tối, nhưng Bạc Vãn Chiếu nói có việc bận nên không ở lại. Một mặt cô không muốn làm phiền Đàm Trà, mặt khác cô quả thực có việc, tối nay cô phải đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692895/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.