Hôm nay Việt Xán phá lệ tỉnh dậy lúc chín giờ, mở mắt ra, trong phòng ngủ chỉ có một mình cô.
Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Bạc Vãn Chiếu đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, gõ bàn phím máy tính xách tay, như đang viết gì đó.
Bạc Vãn Chiếu ngước mắt lên, Việt Xán mắt còn mơ màng. Hai người nhìn nhau không nói gì.
Việt Xán đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu rửa mặt, đánh răng.
Lúc này, Bạc Vãn Chiếu dừng công việc đang làm, đứng dậy ra ngoài một chuyến.
Việt Xán rửa mặt xong, thay quần áo bước ra, gặp Bạc Vãn Chiếu cũng từ bên ngoài trở về, trên tay có thêm hai túi đồ ăn sáng, xem ra là vừa ra ngoài mua.
"Ăn sáng đi." Bạc Vãn Chiếu đặt túi đồ ăn sáng lên bàn ăn, sự chú ý nhanh chóng quay trở lại màn hình máy tính.
Việt Xán kéo ghế ngồi xuống, đối diện với Bạc Vãn Chiếu, cô cúi đầu nhìn, là một phần sủi cảo và một cốc sữa đậu nành, "Cô không ăn sao?"
"Tôi ăn rồi." Đối với Bạc Vãn Chiếu, một cốc cà phê có thể coi là một bữa sáng, đôi khi cũng có thể coi là một bữa trưa.
Vậy là bữa sáng này đặc biệt mua cho mình, Việt Xán uống sữa đậu nành, "Cảm ơn."
Bạc Vãn Chiếu vẫn vừa gõ bàn phím vừa nói chuyện, "Ừm?"
"Bữa sáng, và cả chuyện cưu mang tôi nữa." Việt Xán lại cắn nửa miếng sủi cảo.
Bạc Vãn Chiếu im lặng, không nói lời thừa. Đợi Việt Xán ăn sáng xong, cô mới mở miệng hỏi: "Định lúc nào về?"
Việt Xán vẫn chưa muốn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692890/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.