Ăn cơm xong, Chung Kiến Quốc đi bệnh viện đểvđưa cơm; ông ngoại thì ngồi ở cửa nói chuyện với ông bạn già ở sát nhà cho tiêu thực; bà ngoại với mợ thì dọn dẹp chén đũa bàn ghế, nhất quyết không chịu để cho con cháu nhúng tay vào.
Mấy đứa nhỏ ăn no căng bụng đang nằm xoài trên ghế, tư thế giống y như đúc buổi trưa vậy.
Từng người xoa xoa bụng, biểu tình trên mặt năm phần thõa mãn năm phần còn lại là tiếc nuối, vô cùng mâu thuẫn.
Thõa mãn đương nhiên là bởi vì được ăn một bữa ngon, ăn đến nỗi thể xác và tinh thần đều sung sướng, hương vị ngon đến nỗi viết bài văn 300 chữ cũng khen chưa hết được.
Mà tiếc nuối là bởi vì trên bàn còn hai món mỹ vị mà bọn họ không thể ăn cho đã được, đã nhìn ngon mắt thì thôi đi, vậy mà còn luôn tỏa ra mùi thơm dụ dỗ bọn họ.
Nhưng mà bụng đã ăn đến căng cứng, không còn kẽ hở nào để nhét đồ ngon vào nữa cho nên không thể hưởng thụ được nó, như vậy thì làm sao mà có thể làm cho người không tiếc nuối không có chịu được đây!
Cà tím nhồi thịt chiên giòn bọn họ đều đã được ăn thử một miếng, bên ngoài thì giòn còn bên trong thì mềm, nhai hai ba cái là có thể nuốt xuống bụng.
Mà thịt thỏ hầm thì bọn họ chỉ ăn qua ớt cay ở trong đó,còn chưa đụng qua miếng thịt thỏ nào đâu, chắc chắn là còn ngon hơn so với ớt cay nữa.
Chung Ý hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thieu-gia-tu-co-dai-xuyen-tro-ve-roi/3500722/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.