Tiêu Cẩm Minh là một bệnh nhân ung thư dạ dày, may mắn trong cái rủi có cái hên, khi phát hiện bệnh chỉ là ung thư giai đoạn đầu cho nên làm phẫu thuật cắt bỏ khối u là có thể chữa khỏi.
Chỉ là sau khi làm phẩu thuật xong cần kiêng cử đồ ăn qua nhiều, cái này không thể ăn cái kia thì không ăn được, làm hắn nhịn tới nỗi khó chịu.
Còn bởi vì nằm bệnh viện nên không có việc gì để làm, phạm vi được hoạt động cũng không lớn, mỗi ngày của Tiền Cẩm Minh trôi qua thật sự quá nhàm chán cho nên hắn chỉ có thể tìm bạn cùng phòng bệnh để tám chuyện.
Có một hôm dang đi vòng quanh thì ngửi được một cổ mùi vị đậm đà vô cùng, ngay lập tức liền thức tỉnh linh hồn thèm ăn của hắn, không chút nào do dự, Tiền Cẩm Minh liền gõ cửa phòng bệnh phát ra mùi vị đó.
Từ lúc đó, cánh cửa thế giới mới của hắn bắt đầu được mở ra.
Người nằm trong phòng bệnh chính là Kinh Quốc Vĩ, nơi mà mùi vị bay ra tự nhiên là đồ ăn do Chung Ý nấu.
Hai người đều là kẻ sành ăn, đều nằm bệnh viện do bệnh dạ dày, trùng hợp như vậy nếu không kết bạn quả thật là đáng tiếc.
Kinh Quốc Vĩ tích cực đề cử đồ ăn mà Chung Ý nấu, đến nỗi làm cho Tiền Cẩn Minh có một loại cảm giác - “nếu không nếm được một miếng đồ ăn do Chung Ý làm thì đời này của hắn coi như bỏ“.
Tiền Cẩm Minh không chút do dự mà vào nhóm chat của Chung Ý ở WeChat, sau đó xếp hàng đặt cơm hộp.
Kinh Quốc Vĩ còn giải thích cho Tiền Cẩm Minh: “Đứa nhỏ nhà Chung gia này làm đồ ăn chú trọng hương vị nguyên bản, nêm nếm không cho nhiều gia vị bởi vì quan tâm đến chúng ta là người bệnh cho nên khẩu vị cũng không quá đậm đà. Cơ bản không có món nào quá mặn hay quá cay, đặc biệt nhất trong đó là món canh, vừa tươi ngon lại vừa thơm.
“Đến lúc đó cho dù chú em không thể ăn đồ ăn được thì chỉ cần ăn canh là đã có thể bồi bổ rồi.”
“Mấy ngườu đầu bếp tư nhân, khách sạn nào có sao thậm chí là mấy quán cóc ven đường anh cũng đều đã ăn qua hết, không một chỗ nào có thể so sánh với tay nghề của đứa nhỏ nhà Chung gia hết luôn á.”
Tiền Cẩm Minh: “…… Ca, anh đừng có nói nữa, bây giờ em có thể nghe mà không được ăn, em sợ tối nay nằm mơ nước miếng chảy ướt hết cả gối đầu.”
Kinh Quốc Vĩ nở nụ cười: “Haha, không có gì mất mặt hết, lần đầu tiên anh ngửi được mùi vị so với chú em không khác là bao.” Nếu không phải như vậy thì lúc 10 giờ sáng hắn đã không chạy tới cửa bệnh viện để chờ Chung Ý.
Có “Sư phụ” Kinh Quốc Vĩ ở đây, Tiền Cẩm Minh liền ở buổi trưa ngày hôm sau trở thành người đầu tiên đặt được đồ ăn ở trong đám người đang xếp hàng kia.
Thực đơn của hôm nay là măng khô xào, bún tôm nấu cùng đậu hủ khô và cần tây, món canh là canh bí đao hầm xương. Trong đó ngoại trừ tôm là không thể ăn, nhưng món khác đều có thể ăn được.
Tiêu Cẩm Minh ăn trưa cùng với Kinh Quốc Vĩ, vừa mới ăn miếng bún đầu tiên Tiền Cẩm Minh liền kích động nói: “Ca, cả đời này anh chính là anh trai của em.”
Kinh Quốc Vĩ trên mặt bình tĩnh mà 'ra dẻ': “Đi theo anh kiếm ăn sẽ không sai đâu.”
Măng khô này thật tươi, chắc là vừa mới đào vào sáng hôm nay, nước còn mang theo mùi thơm, Kinh Quốc Vĩ múc một muỗng cơm ăn cùng với măng là vừa hợp.
Hôm nay mùi vị của cơm càng ngon hơn mọi khi một chút, chắc là vừa đổi loại gạo khác, Kinh Quốc Vĩ cảm thays Chung Ý bán một phần cơm chỉ có 30 tệ, quả thặt không lời được bai nhiêu tiền hết.
Mà Tiêu Cẩm Minh ngồi đối diện hắn ăn hăng say đến mức đầu cũng chưa nâng lên, quai hàm phồng lên mà nhấm nuốt, cũng không còn biện pháp nào hết, bác sĩ kêu hắn ăn chậm nhai kỹ. Nhưng tại giờ phút nàu hắn chỉ muốn đem tất cả đồ ăn trước mặt cho hết vào mồm, những ngôn từ cằn cỏi khô khan mà hắn có về căn bản là không thể lộ tả được sự mỹ vị của những món ăn này.
Trong đầu Tiểu Cẩm Minh bây giờ chữ còn sót lại bốn chữ 'Trù Thần hạ phàm'.
Sau khi đã ăn hai bữa cơm Tiền Cẩm Minh cảm thấy chính mình cần phải làm cái gì đó cho Trì Thần của hắn, ví dụ như tuyên truyền một chút công việc buôn bán hoặc là nâng cao một chút danh tiếng cho Chung Ý.
Tiền Cẩm Minh là tuýp người theo trường phái hành động, đã nói thì làm ngay tức khắc. Hắn đã nằm viện hơn một tuần, hầu hết những người nằm cùng một tầng đều đã cùng hắn nói chuyện, trong lúc tám chuyện hắn liền thuận miệng tuyên truyền cơm hộp mà Trù Thần nấu cho nên một chút cũng không gây mất hứng cuộc nói chuyện.
Đồng thời, hắn còn dùng video quay lại những món ăn của mình và hắn còn livestream ăn cơm.
Công việc mà Tiền Cẩm Minh đang làm chính là cắt ghép, xây dựng những đoạn video ngắn, cho nên đối với nền tảng này cũng quen thuộc, hơn nữa cơm mà Chung Ý bán nhìn ngon mắt cục kỳ, cùng với mỗi khi hắn ăn cơm đều hận không thể càn quét hết thảy nhưng lại vì lời dặn của bác sĩ cẩn phải ăn chậm rãi từ tốn đã tạo thành tương phản khiến người xem buồn cười, cho nên chỉ mới vài ngày hắn thế mà cũng có chút lưu lượng.
Nhưng cũng có một cái tin buồn là sau khi được hắn ra sức tuyên truyền, cùng với bị mùi đồ ăn hấp đẫn đến những người bệnh khác, đồ ăn của Chung Ý liền trở nên khó mua hơn nữa dù cho hắn đã tăng lên 50 tệ mỗi một phần ăn.
Càng quá đáng hơn là, còn có những fan từ phát sóng trực tiếp chạy tới cùng bọn họ tranh phần cơm hộp.
Tuy đã đạt được mục đích nhưng Tiền Cẩm Minh một chút cũng không vui vẻ nổi.
Chung Ý không biết những chuyện này, hắn chỉ biết công việc buôn bán mỗi ngày một tốt hơn, làm cho hắn có một loại ảo giác rằng bán cơm hộp ở bệnh viện cũng có thể phát tài.
Chờ tới khi hắn nghe được cái gì mà Trù Thần, rồi đồ ăn mà hắn nấu ăn xong linh hồn đều bay lên trời lời đồn thì đã là vào ngày sau.
Khi đó hắn đang vội vội vàng vàng nấu tiệc để mời hàng xóm cùng nhau ăn.
Đối với những lời đồn đó, Chung Ý có chút dở khóc dở cười, Trù thần thì còn tạm chấp nhận đi, nhưng linh hồn bay lên trời gì gì đó nghe liền đặc biệt quỷ dị, nhất là khi mấy lời này còn là truyền ra từ bệnh viện, trong lúc nhất thời cũng không biết là ổn hay không ổn nữa.
Chẳng trách mỗi lần hắn đi đến bệnh viện, những người đó đều nhìn chằm chằm vào hắn, lúc đó Chung Ý còn tưởng chính mình bị những người hóng dưa trên mạng nhìn ra tới rồi chứ.
Không phải thì tốt rồi, sau khi lui vòng mỗi ngày của hắn trôi qua vừa bình đạm lại phong phú, hắn tạm thời không nghĩ đi xem những chuyện làm người nhức đầu đó.
Chỉ là bây giờ muốn kết thúc công việc bán cơm hộp ở bệnh viện rồi, nhận xong chuyển phát nhanh nên công cụ đã đầy đủ hết tất cả, Chung Ý cũng dã mướn xong quầy hàng ở thành phố điện ảnh, hắn tính ngày may liên đi bày quán bán cơm.
Việc bán cơm hộp ở bệnh viện vẫn có hạn chế, ở đó việc thu thập giá trị nhân khí của hắn không quá thuận lợi, vẫn là đi bày sạp hàng tiện lợi hơn.
Vì vậy, Chung Ý liền mời hàng xóm hôm nay tới nhà mình ăn cơm.
Đầu tiên hắn đi từng nhà hàng xóm chào hỏi trước, từ sau khi mùi thơm từ Chung gia bay ra, mọi người đều đã nhớ thương đồ ăn hắn nấu lâu lắm rồi. Nghe được hôm nay có thể được ăn, mấy dì mấy bà còn khỏe đã đến nhà hắn từ sáng sớm để phụ hắn lặt rau dọn chén.
Trong sân nhà Chung gia để hai cái nồi to, Chung Ý đang đứng nấu món chính, lửa cháy vừa lớn lại vừa đỏ, xung quanh là tiếng nói cười của hàng xóm, trẻ em đang chập chững đi đường đang đẩy xe đi vui vẻ mà vỗ tay.
Bầu không khí náo nhiệt này làm cho trong long Chung Ý vô cùng bình yên, trên mặt hắn vẫn luôn nở nụ cười.
Sau khi đem hầm một nồi đồ ăn, Chung Ý liền lấy một cái chảo lớn vung lên cái sạn mà xào rau, mùi hương phiêu tán ra xa mấy dặm, tới những chiếc xe chạy ngang đều nhịn không được mà chạy chậm lại.
Đến khi bắt đầu tiệc, mọi người ở trong sân đều được bao vây bởi mùi thơm của đồ ăn, mùi vị pha trộn với nhau cũng không làm người ngửi ngán mà càng khiến người ngửi được thèm muốn chết, tất cả đồ ăn đều như đang ở thúc giục bọn họ mau ăn hết sạch tụi nó đi.
“Chân giò tới đây!” Chung Kiến Quốc phụ trách lên món, cao giọng kêu lên, moptj món tiếp một món bưng lên để trên bàn ăn.
Tổng cộng có ba bàn khách mời, mấy nhà hàng xóm hầu như đều đến hết, Kinh Quốc Vĩ cũng mang trợ lý theo để tham gia cuộc vui, còn tặng quà cho Chung Ý.
Mọi người đều ngồi vào bàn, nhìn người chủ trì của Chung gia - Chung Kiến Quốc: “ Lão Chung, ông không tới nói với mọi người cái gì hết hả?”
Chung Kiến Quốc cầm một ly rượu đi tới: “Đúng vậy phải tới nói với mọi người hai câu, nhà tôi mấy năm nay cuộc sống trôi qua không qua tốt, ít nhiều cũng nhờ mọi người giúp đỡ. Nhân dịp hôm nay, Chung Kiến Quốc tôi xin nói với mọi người một tiếng 'cảm ơn', mọi người hãy ăn uống vui vẻ, nếm thử tay nghề của con trai tôi.”
Mọi người cười vang lên, nói Chung Kiến Quốc nói chi mấy lời khách sáo đó: “Đều đã là hàng xóm với nhau mấy chục năm, ông bớt nói mấy lời buồn nôn đó đi.”
“Đúng đó, còn không bằng lại đây uống với mấy anh hai ly rượu.”
Chung Kiến Quốc bưng rượu qua bên đó ngồi, những người không uống rượu mới không nói nhiều như bọn họ, chỉ lo chăm chú cặm cụi ngồi ăn.
Cái món xương sườn hầm khoai tây này ăn thật ngon, cái kia canh không tệ, còn có người dốc sức lùa cơm với món thịt xào ớt cay.
Lúc Chung Ý vào bàn ăn cũng được người lớn quan tâm, thay phiên nhau gắp đồ ăn vào chén của hắn: “Con ốm quá, phải ăn nhiều một chút cho có da có thịt.”
Lúc trước đi đóng phim, tham gia tiết mục tuyển tú này nọ, khi đó vận động nhiều lại còn muôna khống chế khẩu phần ăn, Chung Ý quả thật ốm đến nhìn không nổi. Bây giờ đã về nhà được vài hôm, đã tăng được mấy cân thịt, cả người nhìn có tinh thần không ít.
Trong bữa tiệc còn có mấy người muốn làm mối cho hắn, làm Chung Ý sợ tới mức vội vàng cự tuyệt bọn họ, bây giờ hắn không suy nghĩ đến những chuyện đó.
Tổng thể mà nói, bữa cơm này cả kjachs và chũ đều ăn đến vui vẻ thoải mái, cũng làm cho ý định muốn kéo người đi làm đầu bếp cho công ty của Kinh Quốc Vĩ một lần nữa lại trỗi dậy.
“Em trai nhỏ Chung Ý ơi, tôi đã ăn đồ cậu làm nhiều ngày như vậy, đã không thể rời xa cậu được rồi. Nếu không thì cậu lại suy nghĩ chuyện đó một chút thôi được không?”
Chung Ý đưa tay chỉ chỉ vào ba vật dụng ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Kinh, công cụ đều đã chuẩn bị đầy đủ, xong xuôi hết rồi cho nên không có suy nghĩ lại đâu. Nếu đã như vậy thì ngày mai tổng giám đốc Kinh đi qua bên thành phố điện ảnh bên kia ủng hộ việc buôn bán của tôi có được không?”
Sáng hôm nay Kinh Quốc Vĩ đã xuất viện, cũng vừa kịp lúc Chúng Ý mời tiệc, có thể xem như vận may cũng khá tốt.
“Vậy cũng được, ngày mai tôi chắc chắn sẽ tới, cơm chiên hay mì xào tôi đều ăn hết.”
Trợ lý của Kinh Quốc Vĩ đứng đằng sau mừng thầm trong bụng, ngày mại lại có lộc ăn rồi.
Cơm nước xong xuôi, ai có việc bận thì rời đi làm việc, một vài người không bận việc thì ở lại phụ giúp dọn dẹp chén bát. Một bàn đồ ăn không có dư thừa một chút nào cả, canh đều uống cạn sạch, nồi cơm cũng chỉ chừa lại đáy nồi trống trơn, nếu là chừa lại một chút đồ ăn thừa nào đều làm cho bọn họ có cảm giác không tôn trọng tài nghệ nấu ăn của Chung Ý.
Ở chỗ này có người dọn dẹp giúp rồi nên Chúng Ý liền đi đưa cơm đến bệnh viện, hắn đã đóng gói xong hết tất cả phần ăn mà mọi người đã đặt hắn từ trước, sẵn tiện nói với mọi người một tiếng về việc hắn sẽ không bán cơm hộp ở bệnh viện nữa.
Chung Ý vốn là định cho Diêu Thục Phường về nhà ăn cơm, nhưng lại sợ có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra cho nên cũng không nói gì hết.
Tuy là bác sĩ cùng hệ thống đều nói tình trạng của Diêu Thục Phương bây giờ khá tốt, nhưng Chung Ý vẫn không dám mạo hiểm.
Mà dù cho không trở về nhà, Chung Ý cũng đem chuyện đãi tiệc hôm nay kể cho mẹ hắn nghe từ đầu tới cuối không sót một chi tiết nào cả, ngồi nghe con trai kể lại chuyện ở nhà hôm nay, sự vui vẻ trên mặt của Diêu Thục Phương chưa từng mất đi một chút nào cả. Hai người bạn cùng phòng bệnh là Đỗ Mai và Hướng Gia Lệ đối với Diêu Thục Phương rất là hâm mộ.
Ánh mắt nhìn Chung Ý vừa nhiệt tình vừa tiếc nuối, đứa con trai tốt như vậy tại sao lại không phải là con cháu sinh ra trong nhà họ chứ.
Chung Ý không biết suy nghĩ của hai người họ như thế nào, nói chuyện xong với Diêu Thục Phương rồi thì hắn đi giao đồ ăn cho người ta, tiện thể báo tin mình nghỉ bán cơm hộp cho họ hay.
Sau đó tiếng kêu rên vang lên từng đợt ở trong bệnh viện. Mấy người không hiểu rõ sự tình bị dọa cho hết hồn: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Những người kêu rên lẳng lặng che miệng nói xin lỗi, không có gì hết, chỉ là lương thực cạn kiệt nên khó chịu trong lòng thôi.
Chung Ý bị chọc cho dở khóc dở cười, khuyên họ vài câu rồi mới ra khỏi bệnh viện.
Trước khi rời đi, hắn cảm giác có người đang đứng ở trong tối mà nhìn hắn, ánh mắt cũng không tốt lành gì.
Cũng phải, đã nhiều ngày như vậy cũng nên tìm được hắn rồi.
“Hệ thống, cậu nói cho tôi nghe thử xem tôi có thể an ổn bày quán được trong bao lâu?”
【Theo như số liệu mà hệ thống đã phán đoán, chỉ cần ký chủ tuân thủ luật pháp ở quốc gia của cậu thì có thể bày quán cả đời. 】
Chung Ý: “…… Cảm ơn, đã bị an ủi đến rồi.”
……
Lúc này ở thành phố J, vài người đã thu được tin tức Chung Ý xuất hiện ở bện viện Nhân Dân 1 của thành phố H.
“Còn trốn rất kỹ.”
“Nhìn chằm chằm vào hắn cho tôi, đừng làm cho hắn chạy, chờ sau khi Phùng Hiển bị kết án xong, tôi lại đến xử lý tới hắn.”
Ở một chỗ khác, Tần Vĩnh Tư cũng đang đập bàn, khi không ở Tần gia, tính tình của hắn đều lớn rất nhiều: “Chung Ý, mày chờ đó cho tao.”
Năm ngón tay của Tần Vĩnh Tư từ từ nắm lại thành nắm đấm, hai mắt tràn ngập hận thù. Chung Ý đăng hai bài trên Weibo xong liền phủi mông chạy lấy người, sau đó cũng không online thêm lần nào nữa.
Nhưng Tần Vĩnh tư do vướng vào phong ba giả thiếu gia mà không không nói nổi, hắn vốn dĩ làm người đại diện đập tiền để triệt hot search, cũng cảnh cáo những account mảketing. Nhưng hắn càng ra sức áp tin tức xuống, thì cư dân mạng càng không tin tưởng hắn, tất cả đều nói hắn có tật giật mình.
Tới đại ngôn của hắn cũng đã phải chịu ảnh hưởng.
Phong ba chuyện giả thiếu gia này hầu như chỉ ảnh hưởng tới một mình Tần Vĩnh Tư, đối mặt với những người khác không có liên quan mà nói đều không đau không ngữa chút nào, thậm chí còn phát sinh ra thêm cơ hội cjo bọn họ.
Có nhà phát hành còn nhân cơ hội này tạo ra chương trình “Mỗi ngày ở nhà”, danh sách khách mời đều là những phú nhị đại bị réo tên trong phong ba giả thiếu gia lần này, cho nên Tần Vĩnh Tư cũng ở trong danh sách đó.
Có thể kiếm tiền, còn có tỉ lệ lộ diện trước màn ảnh, chỉ cần có thể an bài được lịch trình, những thiếu gia hàng thật giá thật đều sẽ không cự tuyệt lời mời của chương trình đưa ra.
Như ở Tần gia bên này, Tần Vinh Vọng vốn là người đứng đầu ở tập đoàn Đức Vị, tuy là muốn ở giới giải trí kiếm tiền, muốn kiếm lưu lượng ở giới giải trí, nhưng trong lòng hắn lại khinh thường giới giải trí này. Muốn làm hắn - một người cầm quyền nói một không hai xuất hiện ở trước camera cùng Tần Vĩnh Tư giả bộ ra dáng vẻ phụ từ tử hiếu để lấy lòng người xem, hắn làm sao có thể mà làm được.
Vì thế, nhà sản xuất gửi lời mời tới không chỉ không nhận được câu trả lời, mà Tần Vĩnh Vọng luôn luôn yêu thương đứa con nhỏ đã lôi Tần Vĩnh Tư ra hung hăng mà răn dạy một trận, nói cho hắn không cần phải làm mấy việc đường ngang ngõ tắt này nữa.
Tần Vĩnh Tư đương nhiên không dám cãi lời, chỉ có thể đem mọi chuyện ghi tạc lên đầu của Chung Ý, hận không thể lấy tay mà bóp chết hắn.
Bây giờ đã biết được Chung Ý đang ở đâu, Tần Vĩnh Tư nói thầm thành phố H hai lần trong miệng, sau đó liền gọi điện thoại cho người đại diện.
“Nhận giúp tôi một bộ phim quay chụp ở thành phố H, thời gian khởi dộng máy càng nhanh càng tốt.”
Nhìn điện thoại trên tay, tâm tình ác liệt mấy ngày gần đây của Tần Vĩnh Tư cuối cùng cũng đã chuyển biến tốt hơn một chút: “Chung Ý, mày nhất định phải chết!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]