Sáng sớm hôm sau, Triệu Tuấn bị Chu Đức Gia điện thoại đánh thức.
“A Tuấn, chuyện ngày hôm qua giải quyết tốt chưa?” Ngữ khí hắn vẫn như trước, nghe không ra đang vui hay giận.
Triệu Tuấn trong lòng có quỷ, nói vài tiếng quanh co ứng phó: “Ừ, tốt rồi.”
“Hôm nay là cuối tuần, buổi tối tới nhà ta ăn cơm đi?” Chu Đức Gia ám chỉ rõ ràng.
“Này…” Triệu Tuấn nói không nên lời vì sao mình không muốn đi.
“Sao vậy, ngươi vẫn phải làm việc? Ông chủ các ngươi cũng thật ép người, cuối tuần cũng không cho nghỉ.”
Triệu Tuấn bị hắn nói tới mức mặt một trận trắng rồi đỏ, “Ta hôm nay không đi được, không có chuyện gì thì tắt máy a.”
“Ai, a Tuấn…”
Triệu Tuấn vừa quay đầu, liền thấy Tần Việt đang giương cặp mắt to giống như động vật nhỏ bị kinh sợ nhìn mình chằm chằm. Vừa nhìn thấy y, Triệu Tuấn liền tức đến khẩu khí hung dữ, ác thanh ác khí nói: ” Nhìn gì mà nhìn!”
Tần Việt vậy nhưng lại không còn sợ hắn, “Nhìn mà cũng không được sao, mới sáng sớm làm gì mà tức giận nhiều vậy. Vừa rồi, là ai tìm ngươi?”
“Ngươi được quản chuyện này sao, không được nằm trên giường lão tử, đi ra ngoài cho ta!” Vừa nghĩ đến tình cảnh đêm qua, Triệu Tuấn buồn bực cực kỳ, có một loại suy nghĩ tự mình đã đưa đến tận miệng người khác, mà người khác cũng không thèm để ý.
“Nhưng mà… Đây là phòng của ta…” Tần Việt nhỏ giọng nói.
Triệu Tuấn nhìn nhìn bốn phía,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-than-ruou/2268856/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.