Đêm khuya, không gian yên tĩnh.
Chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong đêm yên tĩnh, tiếng lao xao êm ái như khúc hát ru…
Trước giường, nữ tử cầm một quyển sách, đọc chăm chú.
Nam tử nghiêng người dựa vào thành giường, đôi phượng nhãn trước giờ vốn lạnh lùng, giờ dịu dàng như nước, si mê nhìn nữ tử đang đọc sách.
Nữ tử quay đầu, đôi mắt trong veo như suối nguồn cười cười: "Sao lại nhìn thiếp chằm chằm thế? Mặt thiếp dính bẩn sao?"
"Thanh nhi, ta phát hiện, càng ngắm nàng thì càng không thể tự kềm chế!" Phượng Cô tán tỉnh, thanh âm khàn khàn, ngập tràn tình ý. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
"Vậy chàng đừng nhìn nữa! Không phải là rất đơn giản sao?" Vãn Thanh trả lời, nhưng ánh mắt không chút cười cợt, bình tĩnh đến mức người khác không thể phân biệt được thật giả thế nào.
Phượng Cô lại khẽ cười: "Ta vốn định chết chìm trong đó, bởi vì nàng là người con gái ta yêu thương hơn bất cứ thứ gì trên đời này!"
Rốt cục Vãn Thanh không nhịn được phải bật cười, nhưng cảm thấy rất hạnh phúc: "Chàng đấy, hễ mở miệng là càng lúc càng dẻo!"
"Nếu đã vậy, vợ yêu của ta ơi, nàng có muốn đích thân trải nghiệm một lần, xem miệng ta có dẻo thật hay không?" Phượng Cô nghe nàng nói thế, mời gọi nháy mắt với Vãn Thanh một cái.
Vãn Thanh thấy thế thì cười bò ra, cuối cùng nhịn không được, phải buông quyển sách để dùng tay ôm bụng.
Không dễ dàng gì mới ngừng cơn cười lại được, nhưng mắt thì hoen ướt lệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-than-lam-thiep/1236406/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.