Chương trước
Chương sau
"Ngươi thật sự đã tỉ mỉ thăm dò cô ta, đích thực là trên người cô ta không có nội công?" Trong bóng tối, thanh âm nam tử mang theo vẻ âm ngoan, còn sặc mùi chất vấn.
"Ta kiểm tra mà còn sai được ah!" Thanh âm nữ lạnh như băng mà cao ngạo, chậm rãi vang lên, nhưng cũng thể hiện sự tàn nhẫn.
"Không phải ta hoài nghi ngươi, nhưng ta cảm thấy chuyện này rất khó hiểu." Nam tử lại nói, ngữ khí đã hòa hoãn rất nhiều.
"Việc này đương nhiên khó hiểu! Tuyết Tâm đã từng nói, sau khi Phượng Cô luyện Hàn băng thần công, thân thể sẽ bị thứ nội công đó biến thành nữ nhân,– phương pháp duy nhất chỉ có truyền nội công chí âm cho người khác, như vậy mới có thể giải trừ độc tính chí âm, không bị biến thành nữ tử, ngoài phương pháp này hoàn toàn không còn phương pháp nào khác, lúc ấy Phượng Cô thúc cho Tuyết Liên nở hoa, cho Vãn Thanh ăn xong liền cùng Vãn Thanh đào tẩu, rất rõ ràng là hắn cố ý truyền nội công cho Vãn Thanh, theo tình hình lúc ấy mà nói, hắn thích cô ta như vậy, truyền cho cô ta là lựa chọn tốt nhất của hắn. Nhưng giờ phút này Vãn Thanh lại không nhận võ công của hắn, như vậy, rốt cục là trên đường đi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, là Phượng Cô tìm được phương pháp khác giải chí âm chi độc? Hay hắn đã truyền nội công cho một người khác?" Mộ Dung Kiềm bình tĩnh nói một cách chậm rãi, hắn là một người trầm tĩnh, lần này hắn muốn cho Phượng Cô một sự đả kích trí mạng, thế nên, hắn phải tính toán thật chu đáo, để nắm chắc phần thắng.
"Không bằng chúng ta cứ liều xông thẳng vào, dù võ công Phượng Cô có cao tới đâu, chúng ta cũng có tận 4 người, hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ!" Tuyết Tâm cả giận nói, cô ta cũng không tin, Phượng Cô có thể có nhiều năng lực đến thế.
"Không được làm chuyện lỗ mãng, ta hận hắn hơn bất kỳ ai trong hai ngươi, vì hận hắn, mới phải tính kế thật kỹ!" Mộ Dung Kiềm nói, năng lực của Phượng Cô, hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai, chiến dịch ở Lạc Nhật Nhai, hắn biết rõ, Phượng Cô cùng hắn quyết đấu, căn bản vẫn chưa dùng hết bản lĩnh.
Hơn nữa Phượng Cô từng ở trên Thiên Sơn luyện thành Hàn Băng Thần Công, nếu Phượng Cô thực sự chưa mất nội công, chỉ sợ rất khó đối phó.
Cho nên lúc này, phải làm rõ chuyện hắn đã mất nội công hay chưa!
"Vậy ngươi nói phải làm gì bây giờ?" Tuyết Tâm vội vàng nói, cô ta không tin 4 người cùng liên thủ, vẫn chưa đối phó được với Phượng Cô, cứ chờ như vậy, căn bản là yếu thế!
Cô ta …không thích thế!
"Chuyện…này sẽ có biện pháp -, để ta nghĩ đã!" Mộ Dung Kiềm nói. Lúc này hắn mới chú ý, Tà Phong đứng một bên từ nãy đến giờ chưa từng mở miệng nói câu gì.
Liền hỏi: "Tà Phong, ngươi có ý kiến gì không?"
"Không... Không có." Tà Phong nói, có một số việc, hắn không biết có nên nói hay không, bởi vì, Tuyết Tâm nói kiểm tra Vãn Thanh không có nội công, nhưng tối qua khi mới đến, hắn rõ ràng cảm thấy Vãn Thanh tỏa ra tinh khí, mắt lóe tinh quang, là tướng của kẻ có nội công cao thâm.
Nhưng, Vãn Thanh vì tin tưởng hắn mới không ẩn giấu trước mắt hắn, hắn làm sao có thể lợi dụng sự tin tưởng của nàng?
Hoàn toàn không thể.
"Ngươi có chuyện gì vậy?" Mộ Dung Kiềm thấy lời của Tà Phong có chút mơ hồ, trong lòng liền nghi hoặc, nhưng vẫn cười nói như trước, bầy ra dáng vẻ một huynh trưởng ân cần.
"Không có gì, nghĩa huynh." Tà Phong kiên định lập trường, lặp lại lần nữa. Hắn, không thể lợi dụng lòng tin của Vãn Thanh.
"Không có việc gì là tốt rồi! Việc này ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn! Đêm cũng khuya rồi, tất cả mọi người đi ngủ cho sớm đi!" Mộ Dung Kiềm nói, nhưng trong lòng đang âm thầm suy tính.
Nhìn mọi người đi hết rồi, hắn đột nhiên đẩy cửa ra, đi về phía một sương phòng cách đó không xa.
Gian sương phòng đó, là sương phòng của Tuyết Tâm –.
Hắn mới âm thầm đi đến trước cửa, thanh âm của Tuyết Tâm bên trong đã chậm rãi truyền ra: "Ai!"
"Là ta." Mộ Dung Kiềm đáp.
Cửa mở ra, Mộ Dung Kiềm đi vào, lẳng lặng đóng cửa.
"Chuyện gì?" Tuyết Tâm hỏi, Mộ Dung Kiềm đêm khuya đến tìm, nhất định là có việc.
"Ta muốn hỏi ngươi chuyện này cho rõ ràng." Mộ Dung Kiềm nói.
"Chuyện gì? Ngươi hỏi đi!" Tuyết Tâm nói.
"Trước kia ngươi từng nói, Phượng Cô vì Vãn Thanh, biết là luyện Hàn Băng Thần Công sẽ có kết cục đấy, vẫn kiên trì luyện, là một người si tình hiếm thấy?"
"Đúng vậy." Tuyết Tâm đáp, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không giải thích được: "Tại sao đột nhiên ngươi lại hỏi điều này?"
"Hắn thật sự yêu cô ta sâu sắc?" Mộ Dung Kiềm lại hỏi, dường như đối với hắn vấn đề này cực kỳ quan trọng.
"Cái…này ta dám khẳng định, ngươi chưa nghe Bạch Vân Yên kể, Phượng Cô vì cô ta, đã nỗ lực thế nào, mặc dù ta không nhìn thấy tận mắt, bất quá trên Thiên Sơn, hắn đối với cô ta thế nào, ta thấy rất rõ ràng." Tuyết Tâm cười nói, đối với sự si tình của Phượng Cô -, nói thật, ban đầu cô ta có chút cảm động, chỉ bất quá, hắn không truyền nội công cho cô ta, lại truyền cho kẻ khác, đối với cô ta đó là tội ác tày trời, cô ta không thể tha thứ dễ dàng.
"Nếu vậy, vì Vãn Thanh, hắn có thể nguyện ý vứt bỏ cả mạng sống?" Mộ Dung Kiềm trầm tĩnh hồi lâu, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi một câu, khóe miệng, tạo thành một nụ cười âm độc tột cùng.
"Ngươi dự định..." Tuyết Tâm kinh ngạc ngẩng đầu, không thể ngờ, Mộ Dung Kiềm còn muốn sử dụng thủ đoạn như vậy.
Mộ Dung Kiềm đưa tay lên suỵt, cắt lời Tuyết Tâm: "Môn chủ, thiên cơ bất khả lộ, chỉ cần trong lòng ta và ngươi đều hiểu là được rồi!"
Vừa nói vừa cười lớn đẩy cửa nghênh ngang đi ra.
Phượng Cô, ngay cả khi đã thay đổi.
Cuối cùng vẫn là kẻ si tình, nhất định, sẽ chết vì tình!
… … …...
Trời tối đen, hương quế xông vào mũi.
Mấy ngày trước, Phượng Cô sai người chuyển một lượng lớn quế hoa vào vườn để chuẩn bị bữa tiệc, nhưng cũng không quên chuyển một lượng lớn không kém vào Nam Phượng Viên. Trong đêm yên tĩnh, gió thu thổi nhẹ, mang theo khí tức an hòa trong lành, mùi quế man mác, làm cho cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.
Cõi lòng nặng tâm sự của nàng đã bình phục hơn rất nhiều, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này nàng đã không còn cố chấp nữa.
Có lẽ, có đôi khi, cố chấp quá chỉ khiến bản thân phải khổ.
Nàng cười một nụ cười yếu ớt mà đẹp như hoa, nhìn bầu trời không trăng.
Lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy bên cạnh dường như có một ánh mắt đang nhìn nàng chăm chú, như ánh mắt của loài lang sói.
Nàng nheo mắt nhìn bốn phía, cuối cùng cũng nhìn thấy trong rừng quế hoa, một thân ảnh màu hồng phấn.
Chu Nhu Nhi chậm rãi đi ra, trong đôi mắt là nỗi thống hận cực độ: "Thượng Quan Vãn Thanh, tại sao ngươi còn không chết!"
"Đại phu nhân." Vãn Thanh thi lễ, nhẹ giọng nói, đối với Chu Nhu Nhi, nàng không thể nói gì, đáy lòng, nàng vẫn có chút thương hại cô ta, kỳ thật, cô ta cũng là một kẻ đáng thương.
Một nữ tử bị người khác điều khiển, nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng trắng tay.
"Tại sao ngươi lại trở về?" Chu Nhu Nhi lại lên tiếng, căm hận nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt vốn mỹ lệ, giờ phút này lóe sát khí như lang như hổ, loại sát khí này, có chút mất mát điên cuồng.
"Ta muốn giết ngươi!" Vừa nói xong, không biết cô ta lấy đâu ra một thanh trủy thủ, khi Vãn Thanh còn chưa kịp nhận thức được, đã hung hăng đâm về phía Vãn Thanh.
Dưới ánh trăng, thanh trủy thủ lóe sáng lạnh lẽo, làm lòng người kinh sợ.
Trên mặt Chu Nhu Nhi, có sự điên rồ vô phương lý giải, cô ta cười một nụ cười điên cuồng mê dại, nhắm thẳng vào Vãn Thanh.
Vãn Thanh cả kinh, chỉ có thể vận dụng khinh công để tránh né, vừa rồi nàng sợ Tuyết Tâm thăm dò ra nội lực của nàng, vì vậy bảo Lãnh tổng quản dùng kim châm phong bế nội công, vì sợ gặp chuyện ngòai ý muốn, nàng cũng chưa gọi Lãnh Sâm giải phong bế, lúc này không thể dùng chút nội công nào.
Vãn Thanh chỉ có thể cố gắng dùng lực giữ tay Chu Nhu Nhi, liên tục nghiêng người tránh đao, nhưng, Chu Nhu Nhi lúc này như đã phát điên, khí lực lớn đến kinh người.
Một mình nàng căn bản là không đủ để chống cự.
Bất quá may là gần đây thị vệ trong Phượng Vũ Cửu Thiên gia tăng tuần tra, lúc này đã có thị vệ lao tới.
Hồng Thư nhận mệnh đi đón Song nhi trở về, mới bước vào Nam Phượng Viên, đã thấy một màn này, mặt liền tái xanh, rút trường kiếm lao tới.
Một tiếng "đang" vang lên, kiếm đánh vào trủy thủ.
Gặp lực lớn hơn, trủy thủ bị đánh rơi xuống đất.
Hồng Thư nhanh chóng tiến đến khống chế Chu Nhu Nhi.
Song nhi đi theo Hồng Thư, thấy cảnh này, sợ đến thất thần, hai mắt đăm đăm, nhìn tiểu thư thoát hiểm trong gang tấc
Đột nhiên Song nhi òa khóc, lao đến: "Tiểu thư! …" Rồi sau đó liền khóc không thành tiếng.
Vãn Thanh quay người lại, nhìn khuôn mặt quen thuộc của Song nhi, cũng kích động đến mất khống chế, rốt cục... Rốt cục, nàng cũng được gặp lại Song nhi: "Song nhi!"
Hai người ôm chặt lấy nhau, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng nhất thời đều không biết bắt đầu thế nào, chỉ có thể ôm chặt người kia, mới có thể bớt đi nỗi nhớ nhung suốt thời gian qua.
Một hồi lâu sau, Song nhi nhăn nhó buông tiểu thư, rồi sau đó lau nước mắt: "Tiểu thư, người không gặp chuyện gì thật là quá tốt! Khoảng thời gian này, Song nhi luôn lo lắng cho người, ngày ngày quỳ lạy Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ tiểu thư có thể bình an trở về!"
"Đứa ngốc, không phải ta đã bình an trở về sao! Được rồi, cả hai ta đều không được khóc!" Vãn Thanh lau đi khóe mắt ngấn lệ, khẽ cười nói.
Chu Nhu Nhi vẫn như chưa muốn bỏ qua, vẫn lớn tiếng la hét: "Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!"
Bộ dạng hoàn toàn không bình thường.
Lúc này Vãn Thanh mới tỉ mỉ nhìn cô ta chăm chú, rốt cục phát hiện, trên mặt cô ta, có sự điên rồ nhẫn tâm không bình thường, hơn nữa, đôi mắt dần đỏ quạch, như người đang trúng tà.
"Thanh nhi, nàng không sao chứ!" trong thanh âm của Phượng Cô, có chút run run, nghe có tiếng kim loại chạm nhau, hắn chạy vội lại đây, vội vàng ôm lấy Vãn Thanh vào trong lòng, hắn chỉ sợ Vãn Thanh lại ra đi ngoài ý muốn một lần nữa.
Hắn từng nói-, không thể để cho Vãn Thanh bị thương tổn dù chỉ một lần nữa –.
"Ta không sao." Vãn Thanh nói nhỏ, mắt vẫn nhìn Chu Nhu Nhi chăm chú.
Phượng Cô vừa nhìn, thấy đúng là Chu Nhu Nhi lại làm loạn, sắc mặt tối sầm, hung hăng nói: "Đúng là ngươi, ta vốn đối với ngươi có chút áy náy, không muốn làm chuyện quá nhẫn tâm, ngươi cũng dám làm chuyện giết người!"
Chu Nhu Nhi như không nghe thấy gì, vẫn nhìn Vãn Thanh chăm chú, lắc đầu một cách điên cuồng: "Ta muốn giết ngươi..."
Nửa điểm cũng không bình thường.
Vãn Thanh ấn tay Phượng Cô xuống, chỉ nhẹ nhàng nói: "Người nhìn kỹ ánh mắt của cô ta, có phải có chút không bình thường đúng không?"
Vốn dĩ Phượng Cô nóng ruột về an nguy của Vãn Thanh, không có tâm tư quan tâm chuyện khác, lúc này được nàng nhắc nhở, mới chú ý đến Chu Nhu Nhi, phát hiện sắc mặt cô ta có chút điên cuồng …. như đang trúng tà, vì vậy nhíu mày căng thẳng.
Hắn vươn một tay, kéo tay cô ta, bắt mạch xong liền hất tay cô ta ra, trên mặt mây đen che kín: "Có người hạ Tây Vực tà độc trên người cô ta!"
"Tây Vực tà độc?" Vãn Thanh có chút giật mình ngẩng đầu hỏi, chưa từng nghe nói đến mấy chứ đó.
Phượng Cô gật đầu: "Kỳ thật loại độc chất này ta cũng chưa từng chính thức gặp qua, chỉ từng nghe một thương nhân khác đề cập, lúc ấy ghi tạc trong lòng, loại độc chất này không hại nhiều, chỉ khiến người ta mất đi khống chế trong thời gian ngắn, để người khác xui khiến, làm ra chuyện điên cuồng, giống như Nhiếp Hồn Đại Pháp."
"Có loại độc như vậy sao!" Không thể ngờ, có loại Tây Vực tà độc kỳ dị như thế, làm ai nấy cũng phải kinh sợ.
"Uhm." Phượng Cô gật đầu.
"Là người phương nào hạ độc? Chẳng lẽ trong Phượng Vũ Cửu Thiên có người của Mộ Dung Kiềm sao?" Nghĩ đến khả năng này, Vãn Thanh liền lo lắng, nếu thật sự như thế, chỉ sợ càng khó lòng phòng bị.
"Không phải người của Mộ Dung Kiềm." Phượng Cô khẳng định, đồng thời, thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Độc này, mặc dù không thấy tận mắt là kẻ nào hạ độc, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng thủ phạm là ai, Tây Vực – độc, từng, có trên người một kẻ, đó chính là Nguyệt nhi, mà cũng chỉ có cô ta, mới nghĩ tới chuyện mượn tay Nhu nhi sát hại Vãn Thanh.
Nếu tối nay thực hiện được, khi độc trong người Nhu nhi hết thời gian tác dụng, chỉ sợ là chết không đối chứng, ai cũng vô phương chứng minh sự trong sạch của Nhu nhi –.
Nguyệt nhi, không ngờ lại trở nên nhẫn tâm như thế!
Chỉ trách hắn trước kia không hạ quyết tâm, rốt cuộc, sau khi đâm cô ta một kiếm, dưới sự cầu khẩn của cô ta, cũng không đành lòng nhìn cô ta chết đi, nhớ tới tình cũ, cứu cô ta một mạng, an bài cô ta trong một hậu viện.
Nào có ai ngờ, tính nết cô ta vẫn rắn rết như cũ! Không thể trách hắn đã không chịu đựng được cô ta nữa.
May là Vãn Thanh không có việc gì, nếu Vãn Thanh thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn, bảo hắn phải chống đỡ thế nào đây!
Phượng Cô lạnh mặt, nhắm mắt, mang theo quả quyết, tàn nhẫn tăng cao: "Lãnh Sâm, đem… tiện nhân kia đi giết!"
Mặc dù không nói tên ra, nhưng Lãnh Sâm hiểu rất rõ Phượng Cô nhắc tới ai, vì vậy lĩnh mệnh, đi chấp hành.
Vãn Thanh vung tay lên: "Chậm đã!"
Trong lòng Vãn Thanh mặc dù không khẳng định chắc chắn, nhưng vẫn đoán ra vài phần, chẳng lẽ là cô ta sao? Cô ta vẫn chưa chết sao?
Mang lòng nghi ngờ, Vãn Thanh trực tiếp hỏi ra: "Là Chu Nguyệt Nhi sao?" Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
"Chỉ trách ta ngày đó nhất thời không đành lòng, không giết cô ta, không ngờ lại dẫn đến tai họa hôm nay, chuyện đã đến mức này, không thể lưu cô ta lại!" Phượng Cô lạnh lùng nói.
Vãn Thanh biết, mặc dù bề ngòai Phượng Cô có vẻ nhẫn tâm dứt khoát, nhưng hắn là kẻ si tình, năm đó hắn và Chu Nguyệt Nhi dù sao cũng từng mến nhau, mặc dù làm ra quyết định này, nhưng trong lòng hắn nhất định cảm thấy rất khó khăn.
Mà nàng, cho đến lúc này, đã mở lòng hơn rất nhiều, hận thù đã phai nhạt không ít.
Vì vậy chỉ nói: "Phế bỏ toàn bộ võ công của cô ta, rồi sau đó, đuổi ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên thôi."
Phượng Cô nghe thấy thế, nhìn Vãn Thanh, lại thấy nàng chỉ khẽ cười một tiếng, hắn cảm thấy trong lòng cảm động hết sức, chỉ nắm chặt tay nàng.
Lãnh Sâm nghe vậy, liếc mắt nhìn Phượng Cô, Phượng Cô gật đầu đồng ý, vì vậy hắn lĩnh mệnh đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.