Ngân Diện thản nhiên uống trà, cử chỉ an tĩnh mà tao nhã, như một pho tượng điêu khắc tuyệt đẹp, ôn lương như thủy, đối với việc Phượng Cô đi vào phòng, một mực không lên tiếng nói gì, vẻ mặt trầm tĩnh mà lãnh thanh. Kỳ thật cảm xúc của hắn đang quay cuồng, chỉ có điều, lúc này, hắn không thể nói, hắn chỉ có thể lẳng lặng ngồi đấy, bởi vì chỉ có như vậy, mới không khiến Vãn Thanh cảm thấy mất tự nhiên và khó xử. Hơn nữa, hắn cũng không phải loại người vì có tâm sự trong lòng mà chia sẻ với người khác bằng lời, hắn rất ít khi nói chuyện với người khác, có lẽ, trừ… Vãn Thanh, hắn chưa bao giờ tâm sự với ai khác. "Một mình độc ẩm, không thấy vô vị sao?" Phượng Cô đặt đệm chăn lên giường, sau đó ngồi xuống đối diện với Ngân Diện, cười một tiếng mà nói. Vừa nói vừa đưa tay lấy chén trà Vãn Thanh vừa uống, tự rót tự uống. Cố ý uống chén trà Vãn Thanh vừa uống, vừa để thị uy vừa là làm rõ địa vị của Phượng Cô hắn, tóm lại, làm vậy khiến trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ, nhìn Ngân Diện ở đối diện mặc dù vẻ ngòai lãnh thanh, nhưng hắn nhìn ra được, sâu trong ánh mắt của Ngân Diện lộ ra một tia bị tổn thương. "Ta chỉ thích độc ẩm." Ngân Diện lạnh lùng phun ra một câu, không chút tình cảm, lạnh lùng rõ ràng, thậm chí có vài phần yếm ác, mặc dù Ngân Diện hắn đã nhượng bộ để Vãn Thanh lựa chọn, mặc dù hắn cũng biết, cuối cùng, Vãn Thanh sẽ trở thành nguời của Phượng Cô -, mặc dù hắn hiểu được sẽ có ngày hôm nay, – Phượng Cô trở nên cực kỳ yêu Vãn Thanh, khiến hắn có thể yên tâm giao phó, bất quá, không có nghĩa là là hắn liền có thiện cảm với người này. Hắn vẫn như trước kia, chán ghét con người tên Phượng Cô này. Con người Phượng Cô, quá mức âm tà hơn nữa luôn tự cho mình là đúng. "Nhưng ta thích đối ẩm!" Đối với câu trả lời lạnh lùng của Ngân Diện, Phượng Cô cũng không thèm để ý, chỉ nhếch đôi môi mỏng, mang chút ý cười, nhẹ nhàng nói, chỉ có điều có nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng không thấy nụ cười trong mắt hắn -, trái lại trong mắt hắn là sự mỉa mai trào phúng. Ngân Diện liếc mắt nhìn Phượng Cô một cái, mở miệng nói: "Nếu thích đối ẩm, ta tin sẽ có rất nhiều người nguyện ý cùng ngươi đối ẩm!" Ngữ khí trong trẻo lạnh lùng như nước, hắn nhìn ra được Phượng Cô có việc muốn nói với hắn, bất quá, hắn sẽ không thuận theo ý của Phượng Cô, nhất định phải bắt Phượng Cô tự nói ra. "Được rồi, không dây dưa với ngươi nữa!" Phượng Cô chậm rãi đứng lên, thọat nhìn cứ tưởng con người Ngân Diện lạnh lùng, không ngờ cũng là kẻ giảo họat, hắn định dùng mấy câu nói để dẫn dắt đề tài, căn bản không thể vào vấn đề chính, Phượng Cô không muốn lằng nhằng nữa, bèn hỏi thẳng: "Ngươi thích Vãn Thanh sao?" "Có thích hay không, có quan hệ gì tới ngươi đâu?" Ngân Diện thản nhiên nhẹ nhàng uống trà, mặc dù không phải trà cực phẩm, nhưng trong đêm tuyết rơi, coi như có thể làm ấm con tim, làm tâm tình trở nên bình tĩnh -, uống xong, cũng vẫn còn mùi thơm "Tất nhiên là có liên quan, quan hệ giữa ta và Vãn Thanh, nói vậy ngươi cũng đã biết rõ?" Phượng Cô nói, đôi phượng nhãn trở nên lạnh lùng, gắt gao nhìn Ngân Diện chăm chú, như một con sói hoang đi săn trong đêm., Hắn không thể ngờ, Ngân Diện dĩ nhiên phun ra câu trả lời không chút nể nang nhau như vậy. "Tất nhiên ta biết." Ngân Diện đáp. "Nếu đã biết, ngươi không nên tiếp tục dây dưa không rõ ràng như vậy, nếu còn như vậy, đối với ngươi, đối với Vãn Thanh, cũng không phải một chuyện tốt!" Phượng Cô nghiến răng kèn kẹt nói, đôi phượng nhãn sáng quắc như bó đuốc nhìn Ngân Diện, nếu ánh mắt mà giết được người, hẳn Ngân Diện đã bị băm nát, thanh âm vô cùng tàn nhẫn. Ngân Diện nhẹ nhàng chuyển động chén trà trong tay, như thể lơ đãng, chỉ liếc mắt nhìn Phượng Cô một cái, rồi sau đó chậm rãi nói: "Chính vì đã biết, thế nên, ta mới có thể sống ở bên cạnh nàng, nếu không, có lẽ, ta vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với nàng." Ý mà Ngân Diện ám chỉ, lại làm Phượng Cô không đoán ra là dụng ý gì. Phượng Cô hung hăng theo dõi Ngân Diện, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội. Đáng hận, đều do hắn trúng tình cổ, quên hết những chuyện giữa hắn và Vãn Thanh trước kia, đúng là nghĩ không ra, rốt cục trước kia, quan hệ giữa hắn và Vãn Thanh là thế nào, đã phát sinh chuyện gì. Ngân Diện nói lời này, nếu làm rõ ra, hắn và Vãn Thanh, tuy là có quan hệ, nhưng dường như, cũng có không ít cách trở -, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Hắn rất muốn biết, nhưng hắn quyết là không mở miệng hỏi Ngân Diện -, hắn sẽ tự mình làm rõ chuyện đó -, chuyện giữa hắn và Vãn Thanh, quyết không thể mượn tay người khác chỉ ra! Truyện Tiên Hiệp - truyentop.net "Dù cho giữa ta và Vãn Thanh có hiểu lầm gì, cũng là chuyện giữa hai người chúng ta, đối với ngươi không chút liên quan!" Phượng Cô hung hăng nói. "Ngươi vẫn không thể nhớ ra là rốt cục đã xảy ra chuyện gì, như vậy làm sao ngươi biết là không liên quan đến ta? Nói không chừng chẳng may trùng hợp, lại dính líu đến ta?" Ngân Diện nói, mang theo vài phần ẩn ý mập mờ. Sau khi nói xong, Ngân Diện không nói gì nữa, đặt chén trà xuống, đi tới trước giường, cởi giày, kéo chăn, nhắm mắt bắt đầu ngủ. Câu nói vừa rồi của Ngân Diện, khiến Phượng Cô tức điên, đứng đó một lúc lâu vẫn không nói được tiếng nào. Mặc dù hắn rất muốn không bị ảnh hưởng, nhưng hết lần này tới lần khác lại liên quan đến Vãn Thanh, hắn không thể không chịu ảnh hưởng, khiến hắn lo lắng nhất chính là mối quan hệ không rõ ràng giữa Vãn Thanh và Ngân Diện, lúc này lại được thêm câu Ngân Diện vừa nói, càng khẳng định cho suy đoán của hắn, điều này làm hắn ghen tuông muốn phát điên! Không được, hắn không thể chờ đợi thêm nữa, ngày mai! Ngày mai nhất định phải tìm được cách giải tình cổ! Vẫn ôm cơn tức, hắn cũng bỏ giày, nằm xuống giường ngủ. (ơ…. nằm cạnh Ngân Diện thật ah) Một đêm này, hai đại nam nhân, cùng ngủ một giường, mặc dù cả hai đều trong tình trạng mắt nhắm nghiền, nhưng không có ai thở đều, cả hai người, suốt một đêm, không kẻ nào ngủ một cách chân chính. Bởi vì, cả hai người, cùng không yên tâm về đối phương. Bởi vì, cả hai người, cùng mang nặng tâm sự trong lòng. … … Về phần Vãn Thanh, nàng lại có một đêm ngủ rất ngon, lúc sáng sớm, khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng, nàng duỗi người, chậm rãi cầm lấy áo ngòai ở cạnh người, bắt đầu mặc. Mới mặc nửa chừng, một tiếng kêu trong trẻo kèm với tiếng đẩy cửa dọa nàng hoảng sợ. "Phượng đại ca, rời giường! Ta mang điểm tâm tới cho người! …" Mộc Cáp Nhĩ đẩy cửa, chỉ thấy Vãn Thanh ngồi trên giường đang mặc y phục, áo ngòai mới mặc một nửa, quần áo không chỉnh tề, tóc tai lăng loạn, ánh mắt mù sương, hoàn toàn là bộ dạng của một người vừa tỉnh ngủ. Mộc Cáp Nhĩ kinh ngạc run rẩy chỉ tay vào Vãn Thanh: "Ngươi… Ngươi… Ngươi tại sao lại ở đây? Phượng đại ca… Phượng đại ca đâu?" Đôi mắt mở to -, bộ dáng này, không biết vì sao, Vãn Thanh nhìn thế nào, cũng thấy như thể cô ta bắt gian tại giường vậy, thật quá nực cười? Nàng cả kinh rồi sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng kéo vạt áo, mặc xong xuôi rồi, mới chậm rãi nói: "Phượng Cô ngủ ở phòng bên cạnh, vì chỉ có hai phòng, thế nên hắn phải chen chúc cùng Ngân Diện." "Thì ra… Thì ra… Là thế…" Mộc Cáp Nhĩ chi chi ngô ngô nói, vẻ mặt yên tâm, có chút xấu hổ nói. "Nếu không, Mộc cô nương tưởng là gì?" Vãn Thanh cúi đầu tỉ mỉ thắt nút đai lưng, không ngẩng đầu, chỉ như đang lơ đãng hỏi han. Vẻ mất tự nhiên trên mặt Mộc Cáp Nhĩ càng sâu, bất quá hồi phục ngay lập tức, nói rõ ràng: "Mấy ngày nữa Phượng đại ca sẽ lấy ta làm vợ!" Không cần ngẩng đầu Vãn Thanh cũng có thể cảm giác được, nụ cười hạnh phúc trên mặt cô ta, nàng thầm cảm thán, 10 ngày sau, nếu Mộc Cáp Nhĩ biết, Phượng Cô căn bản là không có ý đó, cô ta sẽ có cảm tưởng gì? Xét đến cùng, chỉ tại gương mặt hại người của Phượng Cô thôi! Vãn Thanh ngẩng đầu, nở một nụ cười thản nhiên vui vẻ, tỏa sáng như tia nắng ban mai: "Vậy thì chúc mừng Mộc cô nương, rốt cục cũng được như mộng ước." "Vậy ngươi định khi nào thì đi?" Mộc Cáp Nhĩ lại hỏi. Vãn Thanh ở lại chỗ này thêm một ngày, lòng cô ta vô phương buông lỏng thêm một ngày, cô ta vẫn luôn hoảng loạn, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, chuyện tình này của cô ta và Phượng Cô, tất cả đều dựa vào tình cổ, cô ta sợ một ngày nào đó, tình cổ sẽ mất hiệu lực. Vãn Thanh đã sớm đoán được cô ta sẽ hỏi vấn đề này, vì vậy cũng cười một tiếng mà nói: "Uống xong rượu mừng của hai người ta sẽ đi." "Thật sao?" Nghe thấy thế, Mộc Cáp Nhĩ vui vẻ hỏi han. "Sao lại không thật, nếu các ngươi đã thành thân, ta còn ở lại đây làm gì?" Vãn Thanh gật đầu nói, suy nghĩ một chút, như thể đột nhiên nhớ ra cái gì, lại bồi thêm một câu: "Có lẽ, các ngươi chưa kịp thành thân, ta đã đi trước!" Những lời này, coi như là ám chỉ cho Mộc Cáp Nhĩ! Ám chỉ với cô ta,– hôn sự giữa cô ta và Phượng Cô, vị tất có thể cử hành, nhưng có nghe ra huyền cơ hay không, chỉ có thể dựa vào chính cô ta. Chỉ tiếc,– Mộc Cáp Nhĩ lúc này, đã sớm bị vui sướng lấp đầy đầu óc, làm sao nghe ra được ẩn ý trong lời của Vãn Thanh, cô ta hoàn toàn cao hứng, cho là Vãn Thanh muốn nói sẽ đi cùng Ngân Diện trước, cô ta vì hưng phấn mà đỏ bừng cả mặt, cười đến híp cả hai mắt: "Như vậy là tốt!" Mộc Cáp Nhĩ còn muốn nói gì, lúc này, Phượng Cô đã đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy cô ta, liền nhếch môi cười một tiếng: "Tiểu Nhĩ, tại sao lại đến đây sớm vậy?" "Phượng đại ca, ta làm điểm tâm đưa tới cho người!" Mộc Cáp Nhĩ nhìn thấy Phượng Cô, sắc mặt chuyển sang trạng thái vui sướng, hưng phấn vô cùng. "Sớm như vậy đã đến rồi, sao không ngủ thêm một lúc, ta hiểu tâm ý của ngươi mà!" Phượng Cô nhẹ nhàng nói, lúc hắn nói những lời này, ánh mắt, giống như lơ đãng liếc nhìn Vãn Thanh, muốn xem xem nàng đang có vẻ mặt gì. Chỉ thấy Vãn Thanh nhìn hai người bọn họ, thản nhiên cười nhạt, đạm mạc đến mức người khác không thể nhìn ra bất cứ tâm tình gì, chỉ cảm thấy có chút châm chọc. Đích xác, nhìn bộ dạng dối trá đó của cả hai, Vãn Thanh chẳng có cách nào khác, không thể làm như không có phản ứng, bất quá, cứ nhìn không vừa mắt, là nàng chỉ bầy ra dáng vẻ đạm mạc. "Các ngươi từ từ ăn đi! Ta đi trước." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, rồi sau đó đi sang phòng bên cạnh. "Ngươi không ăn một chút sao?" Mộc Cáp Nhĩ nói. Vãn Thanh quay đầu, nhìn cô ta và Phượng Cô, cố ý nhíu mày nói, mang theo vài phần mập mờ: "Ta không quấy rầy hai ngươi ăn sáng, ta còn việc khác phải làm." Vừa nói vừa nhẹ nhàng khép cửa. Vãn Thanh không kiềm chế được cười càng tươi hơn, bởi vì, khi nàng khép cửa, nhìn thấy Phượng Cô đứng phía sau Mộc Cáp Nhĩ, tức giận đến mức mặt chuyển màu xanh mét, đôi phượng nhãn trơ ra nhìn nàng như muốn phun ra lửa. Nhưng Vãn Thanh biết, lúc này, hắn sẽ không làm ra bất cứ hành động gì -, hơn nữa còn phải giả vờ trước mặt Mộc Cáp Nhĩ, không đến mức không thể chịu đựng nổi chứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]