Vãn Thanh lẳng lặng ngồi trong ngoại sảnh của Phượng Vũ Cửu Thiên, chờ hạ nhân đi bẩm với Phượng Cô.
Nàng không biết hắn có chịu gặp lại nàng không?
Vãn Thanh một mực ngồi chờ, chờ đến khi chén trà cũng nguội lạnh, vẫn không thấy Phượng Cô đi ra, cũng không có kẻ nào ra tiếp nàng.
Nàng và Hạ Thanh cùng liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thanh dò hỏi: "Xem ra hắn không chịu gặp chúng ta, đi về trước thôi?"
"Đợi thêm chút nữa đã!" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, lúc này là nàng nhờ cậy hắn, cần phải kiên nhẫn.
Đúng lúc này, Hồng Thư đi đến, sắc mặt cũng bình bình thản nhiên -, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, không còn chút thân thiết nào nữa.
Vãn Thanh hiểu được lí do là vì chuyện của Phượng Cô, dù sao Hồng Thư là do Phượng Cô cứu -, hơn nữa Hồng Thư vẫn luôn theo hầu hắn, hắn là ông trời của Hồng Thư.
Chuyện đêm hôm đó, Hồng Thư tất là vô phương tha thứ cho nàng.
"Gia bảo nô tỳ mang phu nhân... Cô nương đi vào." Hồng Thư nặng nề nói, khi nói hai tiếng phu nhân, như cắn phải lưỡi, ngẩn người, chuyển thành cô nương, đôi mắt hiện lên sự khó xử, sau đó không nhìn Vãn Thanh nữa.
Đúng vậy, đêm hôm đó, thật sự đã chặt đứt quan hệ giữa nàng và Phượng Cô –.
"Tốt!" Vãn Thanh vừa nói vừa đứng lên, vẫn vui vẻ.
Lúc này Hạ Thanh và Lan Anh dẫn người đi theo.
Hồng Thư đưa tay cản lại: "Gia đang tĩnh dưỡng, không nên quấy rầy, chỉ thỉnh Vãn Thanh cô nương đi vào."
"Nhưng."
Hạ Thanh muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-than-lam-thiep/1236329/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.