Chương trước
Chương sau
Ta là Phượng Cô, thiếu chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên, Phượng Vũ Cửu Thiên có danh tiếng vang dội trong chốn giang hồ -, hoàn toàn là nhờ phụ thân anh hùng của ta.
Nhưng trước đây, ta thật sự không có cái gì gọi là chí lớn cả -, ta chỉ muốn có một gia đình hạnh phúc, có một nữ tử cùng ta sống đến đầu bạc răng long là được rồi.
Ta cũng không muốn trở thành đại anh hùng gì đó, cũng không muốn có thêm sản nghiệp, bởi vì như vậy quá mệt mỏi, nhìn phụ thân cũng biết, cuộc sống của ông, quá nửa thời gian là dành cho giang hồ, phần dành cho ta và mẫu thân -, chỉ còn vô cùng ít ỏi, ít đến đáng thương.
Sống như thế còn ý nghĩa gì nữa? Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Quyền lợi kim tiền đều là vật ngoài thân, sống không mang theo, chết cũng không thể mang theo. Nhân sinh trên đời, chỉ cần có một người thấu hiểu ta, thương yêu ta, cùng nhau cưỡi ngựa đi khắp thế gian, dạo hết non xanh nước biếc, mới là chuyện đáng làm nhất thế gian này.
Hơn nữa những khi phụ thân ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, ta còn phải nhìn mẫu thân vì phụ thân mà lo lắng hãi hùng.
Sống trên đời này, mấy ai được như ý.
Khi tuổi trẻ, ta quen một nữ tử, tên nàng là Chu Nguyệt Nhi, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, cầm kỹ xuất chúng, tính tình vô cùng dịu dàng, cực kỳ đơn thuần khả ái, sống cùng kinh thành với ta, chúng ta tình cờ gặp mặt một lần -, rồi sau đó thường xuyên gặp nhau.
Nàng cũng thường xuyên chạy đến chơi, khi đó, chúng ta đi hết mọi địa phương lớn nhỏ của kinh thành, có thể nói là ngày nào cũng tràn ngập vui vẻ hạnh phúc.
Đáng tiếc nàng vẫn còn quá nhỏ, khi đó nàng mới có 14 tuổi, chưa gả ra ngoài, không có phu quân làm bạn, không được ra khỏi nhà -, nếu không sẽ bị thiên hạ đồn đại không hay. Ta thích nàng, ta phải bảo vệ nàng không bị chút thương tổn nào, thế nên ta chu toàn hộ nàng, thậm chí còn chú ý chuyện lễ nghĩa hơn cả nàng. Vốn dĩ ta chờ nàng 15 tuổi sẽ thành thân, đến khi đó chúng ta có thể cùng nhau ra khỏi kinh thành, du sơn ngoạn thủy.
Nào có hay đến năm 15 tuổi, nàng lại trở thành vợ kẻ khác.
Cùng năm đó, chúng ta quen một người nọ, tên hắn là Mộ Dung Kiềm.
Ta gọi hắn là Mộ Dung huynh, thật sự là kính hắn như huynh.
Hắn chỉ lớn hơn ta 2-3 tuổi, nhưng so với ta thì hắn hoàn toàn bất đồng.
Hắn ôn nhu mà tỉ mỉ, thành thục mà ổn trọng, chỉ có 2-3 tuổi, nhưng lại có cảm giác như bậc cha chú
Hắn có khát vọng rất lớn, hắn có tham vọng trở thành minh chủ võ lâm.
Bất quá hắn thật sự có năng lực đó -, võ công của hắn vô cùng lợi hại, khả năng giao tiếp cũng tốt, phụ thân của ta và các bằng hữu giang hồ của ông, đều là đại hiệp đương thời, ai nấy đều tán thưởng hắn, cho rằng hắn là tài năng của giang hồ, trong chốn giang hồ, muốn thành công nhất định phải được sự tán thưởng của các bậc trưởng lão đó.
Phụ thân thậm chí thường xuyên khuyên răn ta, muốn ta học hỏi hắn.
Ta chỉ gật bừa cho có, thiên hạ rộng lớn, mỗi người có một lý tưởng riêng, ta tán thưởng chí lớn của bọn họ, nhưng ta có lý tưởng của riêng ta.
Ta muốn một đời tiêu dao. Một ngựa, một đôi tay sẽ nắm tay ta trọn một kiếp này.
Bất quá Mộ Dung huynh quả thật đối xử với ta tốt, hắn luôn nâng đỡ tiến cử ta.
Nhưng ta lại luôn ngang ngược khinh thường mấy chuyện đó.
Con người của ta, mặc dù vui vẻ sung sướng, có lẽ người khác nhìn vào sẽ thấy ta là loại công tử bỏ đi. Kỳ thật đó không phải sự thật, không phải ta kiêu ngạo tự phụ mạnh miệng, kỳ thật võ công của ta, không hề kém hơn Mộ Dung Kiềm, thậm chí còn cao hơn hắn rất nhiều, có điều là ta không lộ ra, nếu để phụ thân biết, chỉ sợ sẽ buộc ta đi theo con đường của ông.
Cứ để bọn họ lầm tưởng ta chỉ là một kẻ tầm thường thôi!
Hơn nữa ta cảm thấy con người Mộ Dung Kiềm không đủ quang minh chánh đại, có chút dối trá.
Đương nhiên, hắn thật sự không có sai lầm gì to lớn, ta cũng không cần phải để ý nhiều như vậy, dù sao, mỗi người một khác, người trong thiên hạ có ai là không có khuyết điểm
Có điều, Nguyệt nhi lại vô cùng sùng bái hắn.
Nàng mở miệng ra là một câu Mộ Dung đại ca hai câu Mộ Dung đại ca.
Ta phải nghe nhiều đến phát ghen.
May là Nguyệt nhi cũng thích ta -, đương nhiên, đó là ta nghĩ vậy. Bởi vì Nguyệt nhi đối với ta tương đối thân mật.
Ta cho rằng, chỉ cần có tình yêu là đủ -, hơn nữa ta kiên quyết không tin Nguyệt nhi là người đứng núi này trông núi nọ.
Một thời gian ngắn sau, Mộ Dung Kiềm ở lại sơn trang nhà ta.
Thế nên mỗi lần Nguyệt nhi đến, đều gặp cả hắn, Nguyệt nhi rất thích thỉnh giáo hắn, còn thích nghe hắn kể truyện giang hồ.
Mộ Dung Kiềm vĩnh viễn cười cười nói nói, ôn nhu tỉ mỉ giải đáp mọi thắc mắc của nàng.
Bất quá bọn họ chưa bao giờ nói chuyện khác, hơn nữa khi hai người bọn họ ở chung một chỗ, luôn có ta ở đó.
Có lẽ hai người bọn họ đều là loại người giỏi ngụy trang! Ta căn bản là không nhìn ra hai người bọn họ động tâm.
Thế nên, ta chưa từng nghĩ nhiều. Khi đó ta quá hăng hái, chưa từng gặp chuyện không như ý, không biết rằng trên đời này, còn có " nhân tâm hiểm ác ".
Ba người chúng ta cứ thế hơn nửa năm, sau đó, Mộ Dung Kiềm lên đường đến Chiến Thành tham gia đại hội võ lâm.
Chuyến đi này kéo dài ba tháng.
Hai tháng đầu, cả hai người chúng ta đều có biến hóa lớn, Mộ Dung Kiềm không phụ sự mong đợi của mọi người đoạt được vị trí minh chủ, xây lên Mộ Dung sơn trang của riêng hắn tại Chiến Thành.
Tình cảm giữa ta và Nguyệt nhi dần dần biến đổi.
Từ khi nghe được tin tức Mộ Dung Kiềm trở thành minh chủ võ lâm, ta cảm thấy rõ ràng, Nguyệt nhi né tránh ta, cố ý vô tình -, số lần chúng ta gặp mặt ít hơn rất nhiều, dù cho có ở chung một chỗ, nàng cũng duy trì khoảng cách, trước kia mỗi lần du ngoạn, chúng ra luôn nắm tay, từ dạo đó trở đi, nàng chưa từng đưa tay cho ta.
Ta hỏi nàng làm sao vậy, nàng chỉ nói nam nữ chưa lập gia đình đi với nhau như thế, người khác nhìn thấy sẽ không hay.
Dù lúc đó ta đã bắt đầu hoài nghi, nhưng lại bắt bản thân mình không được nghi ngờ quá nhiều, đơn giản là nếu yêu nhau, nhất định phải tin nhau.
Nào có ai ngờ, nàng cũng phản bội ta.
Khi nàng tự nói ra, đã đánh ta rơi từ thiên đường xuống mười tám tầng địa ngục.
"Cô, ta nghĩ, chúng ta nên tách ra!" Thanh âm của nàng vẫn nhẹ như không, mềm mại như ngày nào, nhưng vọng vào tay ta thì như sấm vang chớp giật, đau đến tim cũng muốn ngừng đập.
Ta mạnh mẽ cười nhạt, nhìn nàng chăm chú, thanh âm run rẩy: "Nàng đang đùa sao, Nguyệt nhi…. " ta đã hy vọng nàng sẽ phì cười, rồi sau đó xinh đẹp quyến rũ nói cho ta biết: "Gạt ngươi thôi!"
Nhưng không, nàng nhắm mắt, giọng nói có chút buồn bã: "Cô, xin lỗi."
"Tại sao?" Ta điên cuồng gào thét với nàng, thanh âm cuồng dã khàn khàn, dường như đã mất đi sự khống chế, từng tế bào trong người ta không ngừng gào thét, tất cả đều gào về phía nàng
"Cô, ngươi đừng kích động, ngươi hãy nghe ta nói!" Nguyệt nhi không ngờ ta lại phản ứng kịch liệt như vậy, ngay chính bản thân ta cũng không hiểu tại sao mình lại kích động như thế.
Nhưng ta vẫn không thể khống chế, trong lòng ta mơ hồ nhìn ra, là bởi vì Mộ Dung Kiềm, ta vẫn một mực lựa chọn tin tưởng, kết quả niềm tin bị người ta đùa giỡn.
Vào giờ khắc này, ta phát hiện bản thân đột nhiên thay đổi, trở nên phẫn thế bất bình.
Ngươi vô phương tưởng tượng, ngươi trao hết cả chân tình, chỉ có thể đổi lại sự lừa gạt cùng thương tổn của người khác, lúc đó, lòng của ngươi, đau đớn thù hận cỡ nào.
Bọn họ, một là cô gái ta yêu, một là huynh trưởng ta kính, nhưng lại nhẫn tâm chà đạp trái tim ta.
Trong lúc nhất thời, đối với toàn bộ thế gian, ta hoàn toàn thất vọng.
Ta nghe được bản thân khàn khàn lên tiếng, ẩn nhẫn hỏi han: "Là bởi vì Mộ Dung Kiềm?"
Nguyệt nhi không ngờ ta lại đoán ra, đôi mắt mở to, nhìn thẳng vào ta, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: "Kỳ…. kỳ thật cũng không hoàn toàn là… bởi vì … bởi vì hắn -, chủ yếu là chúng ta ở chung một chỗ không thích hợp."
"Không thích hợp, chúng ta ở chung một chỗ đã hai năm, hiện tại mới nói một câu không thích hợp, những lúc hoa tiền nguyệt hạ trước kia đều là giả sao?" Ta không ngờ nàng lại có thể nói ra những lời đó, thật là thất vọng vô cùng.
Nữ nhân, không có ai tốt, thay lòng đổi dạ chẳng qua chỉ cần thời gian một cái chớp mắt.
"Bởi vì hắn là minh chủ võ lâm hiện tại? Cho nên nàng thích hắn? Phải không?" Ta lạnh lùng hỏi nàng, rồi sau đó cảm thấy mỉa mai, giận dữ cười lên: "Ta cứ tưởng nàng khác biệt -, nhưng căn bản nàng chẳng khác biệt chỗ nào, nàng cũng chỉ là một nữ tử ái mộ hư vinh!"
"Cô, không phải như thế, ngươi nghe ta giải thích… " nàng còn muốn nói điều gì đó, nhưng ta chẳng nghe được chữ nào, chỉ cảm thấy bản thân thật là ngu, lại đi tin tưởng hai người kia, không tin vào trực giác của bản thân, rõ ràng đã cảm giác không đúng từ lâu, vẫn cứ mù quáng tín nhiệm bọn họ
Chỉ có thể oán chính mình -, là ta quá tín nhiệm mới tạo thành kết quả này.
"Là ta sai lầm rồi, trên đời này, căn bản là không có nữ nhân không ái mộ hư vinh." Ta quay người lại, dứt khoát nói rồi bỏ chạy, chỉ để lại một câu nói đó.
Sự kiêu hãnh của ta, không cho phép ta cúi đầu với nàng nói dù chỉ là nửa câu cầu khẩn, hơn nữa ta cũng biết, dù ta có nói thế hay nói nữa cũng chỉ là vô ích.
Ta chẳng nhìn thấy chút dịu dàng nào trong mắt nàng nữa, ta thật sự hoài nghi, những dịu dàng trước kia, có phải ta nhìn nhầm hay không!
Nếu không thì làm sao có thể biến mất hoàn toàn chỉ trong một tích tắc?
Trong lòng trừ…rất đau, còn có rất hận.
Ta sẽ đoạt lại Nguyệt nhi một lần nữa -, sẽ mời người phản bội ta biết thế nào là thống khổ!

Bốn năm cố gắng, rốt cục, đại hội võ lâm lần tiếp theo cũng cử hành, lần này chiếc ghế minh chủ võ lâm nhất định phải đổi chủ, Mộ Dung Kiềm, thời điểm ta cho ngươi một kích đã đến.
Trong bốn năm, ta thành lập một vương quốc của riêng mình, Phượng Vũ Cửu Thiên, trong vòng bốn năm ngắn ngủi, khóa chân các nhà buôn khác, trở thành thương buôn số một Vân Quốc, lũng đoạn một nửa thị trường, hơn nữa, ta bắt đầu âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, thành lập một đội thị vệ của riêng Phượng Vũ Cửu Thiên, ai nấy đều có võ công cao cường, hơn nữa còn nhất mực trung thành.
Sự phản bội của tình cảm, khiến ta nỗ lực trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng khiến ta nhận không ít thống khổ trong bốn năm đó, vào ngày bọn họ thành thân hàng năm, ta đều uống thật say, say đến không thở được, mới có thể khống chế bản thân không đi tìm bọn họ, mới có thể khiến trái tim mê man trong phút chốc.
Ta muốn cho bọn họ một kích trí mạng.
Đối với Nguyệt nhi, ta mâu thuẫn giữa yêu và hận, hơn nữa càng ngày càng trở nên gay gắt, thế cho nên, ta cũng không hiểu, đối với nàng ta yêu bao nhiêu hận bao nhiêu, chỉ một lòng muốn giành lại nàng, lại muốn trả thù nàng cùng Mộ Dung Kiềm, lòng tin đó cứ tràn ngập tâm trí ta, mãi cho đến khi cô gái kia – xuất hiện.
Thượng Quan Vãn Thanh, nói thật, nữ tử này, là nữ tử đặc biệt nhất mà ta từng gặp.
Nàng không quá mỹ lệ, nhưng lại cho người ta cảm giác không thể quên, ánh mắt của nàng, vĩnh viễn đạm mạc, trong suốt như nước, hơn nữa, nàng còn là một nữ tử quật cường.
Đáng tiếc ta một mực không biết, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng đã bắt lấy trái tim ta.
Bà nội muốn ta cưới nàng làm vợ, nói nàng điểm gì cũng tốt cũng đẹp, ôn nhu thiện lương, hơn nữa có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhàn tuệ rộng lượng, nhưng lúc ấy ta căn bản là hoàn toàn không tin nữ nhân cả thế gian này.
Vì vậy, ta hoài nghi nàng có động cơ gì đó, lầm tưởng rằng nàng nhìn trúng sản nghiệp Phượng gia cho nên nịnh bợ bà nội phải gả cho ta. Ta cho là nàng là một nữ tử đầy một bụng âm mưu, ta sẽ không để nàng thực hiện dã tâm đó -, lúc đó, sự hận thù của ta đã quá chồng chất, không tìm được cơ hội để phát tiết.
Ta cho rằng nàng là một nữ tử tham mộ hư vinh, mưu cầu vinh hoa, ta hận– nữ tử như vậy, ta hận, nghĩ đến lần bị phản bội bốn năm trước, lòng hận thù của ta chuyển sang trả thù nữ tử này.
Vì không muốn nàng gả vào Phượng gia, vì muốn nàng gặp báo ứng vì tham mộ hư vinh, ta nghĩ tới chuyện khiến nàng thất thân.
Nhưng không biết vì sao, khi vô tình nhìn thấy gương mặt thanh tú mà lạnh nhạt của nàng trong tửu lâu, ta dĩ nhiên không muốn để nam tử khác chạm vào nàng.
Vì vậy ta quyết định đích thân ra tay.
Đêm hôm đó, khi ta nhìn thấy đôi mắt sáng ngời như sao của nàng rưng rưng nước mắt, thất vọng chậm rãi nhắm lại, ta mơ hồ cảm thấy đau lòng và áy náy.
Nhưng lúc đó ta đã bị thù hận làm mờ mắt, căn bản là vô phương nghĩ nhiều như vậy, chỉ liều lĩnh tàn nhẫn ra tay với nàng.
Thật không ngờ, chuyện đã như thế, nàng vẫn còn thuyết phục bà nội bảo ta nạp nàng làm thiếp, lúc ấy ta hoàn toàn tin rằng nữ tử này quá nhiều tâm kế.
Vì vậy, vào ngày nạp nàng làm thiếp, ta cũng đồng thời cưới Nhu nhi làm vợ, Nhu nhi, là người vẫn sống bên cạnh ta với thân phận thế thân của Nguyệt nhi trong mấy năm trở lại đây.
Đối với Nhu nhi, ta hoàn tòan không có cái gọi là yêu, nhưng Nhu nhi rất cuồng si, tối thiểu, ta có thể thấy được, Nhu nhi không phải loại nữ tử chỉ vì danh lợi, mặc dù cũng không thích Nhu nhi, bất quá Nhu nhi đã đi theo ta nhiều năm như vậy, ít nhất, cũng nên cho Nhu nhi một danh phận.
Hơn nữa vào thời điểm đó, ta cho là bản thân sẽ không yêu nữa, nếu đã không yêu, cưới ai thì có khác gì nhau?
Sau khi nạp Thượng Quan Vãn Thanh làm thiếp, ta cũng không cho nàng thân phận để sinh tồn tại Phượng gia, nhưng thật kỳ quái, nàng có thể khiến Hồng Thư thích nàng, điều đó khiến ta giật mình.
Bởi vì, nhãn lực của Hồng Thư rất tốt -, nếu là người Hồng Thư không ưa, Hồng Thư không bao giờ thân thiện -, loại người mà Hồng Thư không ưa nhất chính là loại lắm mưu nhiều kế.
Mà nàng, lại có thể khiến Hồng Thư từ chán ghét thành yêu thích, thật sự là thần kỳ.
Mà ta, dĩ nhiên cũng bắt đầu để ý đến nàng, lấy lý do nghe đàn, hết lần này tới lần khác bước vào Nam Nguyệt Hiên, nhưng mỗi lần bị dụ dỗ, ta đều khống chế được bản thân. Ta không thể dễ dàng tha thứ cho bản thân nếu một lần nữa bị đả thương bởi tay một nữ tử.
Trái tim của ta không thể nhận thêm một lần thương tổn nữa.
Khi ta nói với bà nội muốn đi Chiến Thành tham dự võ lầm đại hội, bà nội cực lực phản đối, cuối cùng cũng bị ta thuyết phục, nhưng lại muốn ta cho Thượng Quan Vãn Thanh đi cùng.
Không biết lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào ta lại đáp ứng.
Ngẫm lại, có lẽ vào thời điểm đó, với yêu cầu đấy của bà nội, lòng ta đã thầm đáp ứng!
Đáng tiếc trên đường đi, ngày đêm tương kiến, tình cảm ta dành cho nàng càng ngày càng tăng, nhưng bóng ma tâm lý không cách nào tan biến, vì vậy ta cứ làm tổn thương nàng hết lần này đến lần khác, chỉ vì muốn chứng minh bản thân sẽ không yêu ai thêm một lần nữa, sẽ không thua dưới tay nữ nhân một lần nữa. Chỉ có trời mới biết, mỗi một lần thương tổn nàng, ta còn đau hơn nàng.
Dần dần, trong đầu ta, không còn hình ảnh Nguyệt nhi nữa, toàn bộ đổi thành giọng nói của Thượng Quan Vãn Thanh, dáng vẻ hào hứng của Thượng Quan Vãn Thanh, nàng vui, nàng giận, nàng mắng, nàng bướng bỉnh, hiện lên rất rõ ràng.
Nhưng tất cả vẫn chưa đủ để ta nhận ra rằng mình đã yêu nàng.
Mãi đến khi nàng trúng độc, ta mới biết được, ta đã yêu nàng, yêu nữ tử lạnh lùng bướng bỉnh bất trị này.
Có trời mới biết, lòng ta lúc ấy, như bị lăng trì thành muôn ngàn mảnh nhỏ, đau đến vô phương hô hấp, khi nàng biết đã mất con, đôi mắt nàng chuyển thành thống khổ và trống rỗng.
Trong lòng ta càng đau đớn hơn, hài tử kia, người khác không rõ ràng lắm, nhưng bản thân ta rất rõ ràng, đó là cốt nhục của ta! Nhưng nhìn dáng vẻ muốn tìm chết của nàng, ta chỉ có thể hạ quyết tâm, nói những lời nhẫn tâm với nàng.
Ta sợ nàng sẽ thương tâm quá mức mà mất– ý chí sinh tồn, bởi vì khi đó nàng trúng độc quá sâu, mặc dù ta kịp thời vận công bức độc, nhưng vẫn còn dư độc trong cơ thể nàng. Nếu quá thương tâm, sẽ chỉ làm thân thể càng thêm yếu ớt.
Cứ để nàng hận ta đi!
Chỉ cần nàng khỏe lên.
Ta vốn nghĩ, đợi đại hội võ lâm kết thúc, sẽ thừa nhận tất cả với nàng, rồi sau đó chậm rãi cầu nàng tha thứ.
Không có ai ngờ, nàng không đợi đến ngày đó. Trong ngày tổ chức võ lâm đại hội, nhảy xuống vực sâu tự tử.
Khi nàng lạc nhai, trái tim ta thật sự ngừng đập, ta nghĩ, khoảnh khắc đó, trái tim ta đã chết, chết trong đau đớn.
Sau khi võ lâm đại hội kết thúc, ta đã đạt được mong muốn -, ta khiến Mộ Dung Kiềm thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng, rơi xuống vực sâu, ta cho Chu Nguyệt Nhi nếm cảm giác bị lừa gạt, cho cô ta trải qua cảm giác vì tham lam mà mất đi tất cả.
Nhưng ta không thể vui chút nào.
Bởi vì mãi đến giờ khắc này, ta mới hiểu, đối với Nguyệt nhi, ta đã hết yêu từ lâu, người ta yêu là Thượng Quan Vãn Thanh, là nữ tử quật cường đó.
Vào lúc nàng rời bỏ ta, ta mới hiểu được trái tim mình yêu ai.
Ta nghĩ, là ông trời không muốn ta hạnh phúc!
Ta rất hận, rất hận ông trời, cũng rất hận bản thân, là chính tay ta đã từng bước từng bước đẩy nàng lạc nhai.
Ta bắt đầu trở nên chết lặng, thậm chí đến cả việc hận cũng khiến ta mệt mỏi.
Vì vậy ta bắt đầu nghĩ thoáng hơn, sống mà cứ chìm đắm trong thống khổ và thù hận, sẽ mất mát rất nhiều.
Ta không làm gì Chu Nguyệt Nhi, dù sao, trước kia cũng từng có thời gian tốt đẹp, cứ coi như xong rồi đi!
Dù có trả thù, ta cũng đâu vui lên được?
Ta chỉ muốn Vãn Thanh quay lại với ta!
Mỗi một ngày không có nàng, ta như hành thi tẩu nhục, ta đã hơn một lần nghĩ đến cái chết, đúng vậy, chỉ có chết mới là giải thoát chân chính cho ta!
Ta liều mình uống rượu, ngày đêm lao đầu vào công việc, chỉ hy vọng, bản thân có thể lao lực mà chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.