Ban đêm, đèn rực rỡ. 
Tuyết Linh Các phồn vinh. 
Vũ nữ xinh đẹp nhảy múa, mỗi người một vẻ đẹp như họa, cầm nữ ý nhị như trà, thanh lan tĩnh hùng, làm say mê tử tâm nam nhân. Lúc này, một nữ tử khuynh thành như họa chậm rãi đi vào. 
Một thân xiêm y phấn đào trường sam, làn váy bay nhẹ nhàng múa, trên đầu một cây thoa trâm cài tóc, vòng ngọc trên tay, khẽ chạm theo bước nàng đi, thanh âm thanh thúy dễ nghe. 
Nữ tử mặt mũi bình tĩnh, lại làm cho người ta cảm thấy được sự vi não ẩn trong người, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, chậm rãi cất tiếng: "Lãnh tổng quản, đồ này ta không nhận, phiền người đem cả về." Âm thanh trong suốt, như băng lạnh, mặc dù chậm rãi nhưng kiên quyết. 
Trước mặt nàng, bày đầy rương lớn nhỏ hơn mười cái, toàn bộ rương mở ra, dưới ánh đèn rực rỡ, hiện rõ đồ trong rương. Nơi đó, có trứng gà lớn từ Nam Hải Trân Châu, màu sắc rực rỡ trong suốt, có Ngọc Môn San Hô, có lục thúy thượng hảo Phỉ Thúy, có tơ lụa thượng hảo hạng, tuyết sa trong suốt như Thiền Dực, mọi thứ cực phẩm, thế gian hiếm thấy, có thể nói mọi thứ đều vô cùng giá trị. 
Nữ tử này…. đối với những trân bảo này, không hề liếc mắt, trong mắt lộ vẻ khinh thường. 
"Tình Thiên cô nương, những lễ vật này… là … hôm rồi, khi trên thuyền Gia thất thố với cô nương, mong cô nương nhận lấy!" Lãnh Sâm đối với nàng cự tuyệt, không ôn không hòa, mà từ từ nói. 
"Khi dễ Tình Thiên ta ư?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-than-lam-thiep/1236304/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.