Nói tiếp chuyện Vãn Thanh rơi xuống vực, khi rơi đến giữa chừng, liền bị một dải lụa dài màu xanh quấn chặt, lôi vào một thạch động. Nhìn Hạ Thanh, định nói lời cảm ơn, Hạ Thanh liền lấy một tay che miệng nàng, tay còn lại chỉ lên trên. Vãn Thanh hiểu ý gật đầu, trên kia toàn là cao thủ võ lâm, tai nghe tám hướng, thạch động này không xa Lạc Nhật Nhai lắm, hơn nữa không gian trống trải, chỉ sợ chỉ cần lên tiếng, sẽ bị người khác phát hiện ngay lập tức. Vì vậy lẳng lặng ngồi ở một bên, thanh âm thê lương của Hồng Thư, vang vọng trong vách núi, quanh quẩn bên tai, rất lâu sau vẫn không biến mất, Hồng Thư đã coi nàng là người thân, lại tận mắt nhìn thấy nàng gieo mình xuống vực, chắc chắn là rất khổ sở. Nàng lại tàn nhẫn, quyết tâm không đi nói cho Hồng Thư biết chân tướng, để Hồng Thư tưởng rằng nàng đã chết. Truyện Tiên Hiệp - truyentop.net Còn có Tà Phong, hắn nhất định không dễ dàng chấp nhận sự ra đi của nàng Vừa nghĩ tới, liền thấy vách núi vọng đến thanh âm của hắn, xa xăm, nức nở: "Thanh nhi,, Thanh nhi… " vang vọng nặng nề, ngân dài như một bản trường ca buồn. Nàng cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ tuôn ra, là nàng có lỗi với bọn họ. Là nàng khiến bọn họ thương tâm, nhưng mà nếu không làm thế, nàng làm sao có thể làm lại cuộc đời. Hạ Thanh nhìn Vãn Thanh chăm chú, cuối cùng không nhịn được, cũng bị lây sự bi thương từ Vãn THanh. Bình sinh Hạ Thanh ghét nhất là nhìn nữ nhân khóc lóc sướt mướt, nữ nhân phải cố gắng tự lập, bất cứ… lúc nào, lấy nhu nhược tranh thủ sự đồng tình là …là không nên, …làm thế quá vô dụng, quá dối trá. Nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Vãn Thanh rơi lệ, Hạ Thanh không cảm thấy nửa phần ác cảm, chỉ cảm thấy sự thân thiết sâu sắc. Kỳ thật vừa rồi, khoảnh khắcThượng Quan Vãn Thanh gieo mình xuống vực, nàng có thể khoanh tay đứng nhìn, không nói gì nhìn trời, nàng ở bên Ngân Diện đã nhiều năm, nhưng mà, Ngân Diện vẫn chỉ coi nàng như một cộng sự tiến cùng tiến, lùi cùng lùi, chưa từng coi nàng là nữ nhân, nàng vẫn nghĩ rằng, tính cách Ngân Diện lạnh lùng, đối với người nào cũng như thế, dù sao cho tới nay, trừ nàng ra, hắn căn bản là không tiếp xúc với nữ nhân khác. Hơn nữa hắn mang trong lòng một mối huyết thù, trước nay không màng tình cảm, chỉ đến lúc Ngân Diện nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, nàng mới biết được, nàng sai lầm rồi, đã quá sai lầm, hắn không nảy sinh tình cảm, chẳng qua là chưa gặp đúng đối tượng. Người hắn thích, là Thượng Quan Vãn Thanh. Hắn vì Thượng Quan Vãn Thanh, phá lệ biết bao lần, hắn chẳng qua mới biết Vãn Thanh chưa tròn một tháng, nàng không hiểu tại sao, hắn lại yêu thương Vãn Thanh như vậy. Nàng đã từng nghĩ, nếu như Thượng Quan Vãn Thanh thực sự chết đi, như vậy, sẽ không có ai tranh giành Ngân Diện. Nhưng vào giây phút cuối cùng, khi thân ảnh màu vàng vọt qua trước mắt nàng, nàng chợt quên tất cả. Đơn giản là nàng kiêu ngạo -, nàng không muốn làm một kẻ tiểu nhân. Tình cảm của nàng, nàng sẽ cạnh tranh công bằng, quang minh chính đại, nếu như Thượng Quan Vãn Thanh thực sự là người thích hợp với Ngân Diện, nàng cũng sẽ buông tay chúc phúc cho bọn họ. Thanh âm phía trên vô cùng hỗn loạn. Từng tiếng la gọi tên Vãn Thanh, là Tà Phong, còn có Hồng Thư. Nhưng mà, ngay cả khi trong lòng không nỡ, vẫn phải hạ quyết tâm. Nếu đã hạ quyết tâm, không còn có thể quay đầu lại nữa….. … … Một tháng sau, vật đổi người thay. Trong Tuyết Linh Các, xuất hiện một cầm linh, chẳng những tài đánh đàn khiến người khác giật mình kinh ngạc, còn có giọng hát trong veo ngọt ngào như Hoàng Oanh, mặc dù tiếng đàn của nàng ấy không bằng Phi Tuyết, nhưng phối với giọng hát mê người đó thì không kém hơn chút nào. Nàng này không chỉ có tài nghệ vô song, còn có dung mạo đẹp như tiên giáng trần, lông mày đẹp như trăng mùng một, mắt trong veo long lanh như nước, mũi cao nhỏ nhắn, môi đỏ như cánh hoa đào khiến người ta mất hồn. Khí chất cao nhã như lan, dáng đi thướt tha uyển chuyển, đứng nhìn từ xa, giống như mặt trời mọc lúc bình minh; đứng gần mà ngắm, như xuất thủy phù dung (phù dung nhô lên từ mặt nước). Lông mi rất dày, dài ngắn vừa đủ, vai như một được đẽo gọt, eo thắt một dải lụa trắng mềm mại. Cổ nhỏ dài, làn da trắng như ẩn như hiện, không cần nước hoa, không cần son phấn. Hơn nữa nàng này tính tình ôn hòa khiêm tốn, cười như hoa cúc, chỉ một nụ cười, có thể làm người ta quên hết tất cả, cho người đấy cảm thấy nhìn thấy nụ cười đấy, có chết cũng cam lòng. Nàng mặc dù dùng gương mặt thật gặp người, hơn nữa còn thường xuyên lên đài biểu diễn, nhưng vẫn không có chút tục khí tầm thường, như hoa sen gần bùn mà không tanh mùi bùn, người khác đối với nàng, tôn trọng như đối với tiên nữ. Đó gọi là dùng khí chất lấn át mọi vẻ đẹp. Người này không phải ai xa lạ, chính là Vãn Thanh. Một ngày sau đại hội võ lâm, nàng được Phi Tuyết dẫn tới chỗ tối, môn công phu đầu tiên Phi Tuyết dạy nàng, là thuật dịch dung, nhờ thông minh và chăm chỉ, chỉ nửa tháng sau, nàng đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, đến lúc trở ra, đã trở thành nghệ nhân của Tuyết Linh Các, nghệ danh là Tình Thiên (nghĩa là Trời Nắng, sau này có lẽ sẽ có lúc tác giả viết là Thiên Tình, nếu có đổi ngược lại cũng là do tác giả, không phải mình). Nhìn nàng hôm nay, không một ai có khả năng nhận ra là Thượng Quan Vãn Thanh ngày trước. Chỉ tiếc, thân thể của nàng vốn đã yếu ớt, lại bị hạ độc, tuy độc tính đã giảm đi hơn phân nửa, nhưng trong cơ thể vẫn còn độc chất không thể giải hết, mỗi tháng đều có mấy ngày bị hỏa hàn độc hành hạ, hơn nữa bởi vì độc, cũng khiến cho cơ thể nàng càng suy yếu hơn trước. Nàng vốn là muốn tập võ, để bảo vệ bản thân, bảo vệ cả người bên cạnh, nhưng vì cơ thể không chịu nổi, chỉ có thể tập một môn công pháp khác. Nàng thật lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên, có vất vả thế nào cũng cố gắng, trong lúc học thuật dịch dung, còn tập môn khinh công gọi là mê huyễn bộ, còn không ngừng nghiên cứu về độc dược. Ngân Diện đã nói. Thật ra võ công không phải vạn năng, chỉ cần ngươi biết khinh công, biết dùng độc, là có thể khiến kẻ khác sống không bằng chết, có khả năng bảo vệ bản thân, đương nhiên, dùng độc khác với luyện độc, bởi vì luyện độc đối với nàng còn dễ học hơn, bởi vì lúc chưa xuất giá nàng đọc rất nhiều sách về dược lý, độc dược giải dược, chung quy chỉ là một mối, cho nên nàng cũng biết ít nhiều, dùng độc, quan trọng là phải học được cách mang độc dược ra dùng trước mặt cao thủ. Cho nên nàng phải học thêm vài phương pháp bí mật. "Có mệt không?" Ngân Diện Đột nhiên phi thân xuống, cười với Vãn Thanh đang tập khinh công, sau đó đưa cho nàng một cái khăn lông để lau mồ hôi. Lúc này đã là tháng bảy, mặt trời ngày ngày thiêu đốt, da Vãn Thanh đen hơn, khí trời nóng bức, nếu không phải trong lòng có quyết tâm, chỉ sợ nàng không kiên trì được nữa. "Ân, có mệt." Vãn Thanh cười một tiếng, dừng chân, nhận khăn Ngân Diện đưa, nhẹ nhàng lau khuôn mặt, trời rất nóng, chỉ mới luyện một canh giờ, đã mồ hôi đầm đìa, xiêm y cũng ướt đẫm, không dừng lại thì không biết, dừng lại rồi, cảm giác dính dính rất khó chịu. May là nơi này là trong sơn cốc, chưa phải chỗ nóng nhất, nếu không, nàng thật sự là muốn hét lên vì nóng. "Mệt thì nghỉ chút đi, thể chất của nàng vốn kém, mặc dù đã trải qua chăm sóc tốt, nhưng cũng không chịu nổi việc nàng vất vả cả ngày đâu!" Ngân Diện nói nhỏ, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng, nhìn nàng, tràn ngập đau lòng. Hắn. Rất đau lòng với sự kiên trì cố gắng của nàng. Nhưng mà mặc kệ hắn khuyên bảo như thế nào, nàng vẫn kiên trì như thế, quyết không đầu hàng. Rõ ràng là chỉ là một nữ tử nhu nhược, nhưng lại có tính tình kiên trì bất khuất đến vậy. Làm cho người ta phải kính nể rất nhiều, đau lòng còn nhiều hơn. "Ta rất rõ ràng thân thể của ta như thế nào, còn có thể kiên trì ta sẽ cố, nếu không thể tiếp tục, ta sẽ dừng lại." Kỳ thật ngay cả nàng cũng phải giật mình, vì sao có thể kiên trì như thế, với lượng luyện tập lớn như vậy. Nhưng mà, nàng nhất định phải kiên trì. Nhưng mà tình hình hiện tại tốt hơn nhiều lắm rồi, lúc ban đầu, bởi vì muốn gia tăng thể lực, vững vàng khí tức, để luyện tập khinh công, mỗi ngày đều phải chạy bộ vài canh giờ, xương bàn chân như muốn nát tan, ban đêm cởi tất, tất cả đều là bọt nước, hơn nữa càng lúc càng sưng to, càng lúc càng đỏ. Vì không muốn ảnh hưởng việc luyện tập ngày thứ hai, nàng ngâm chân với thuốc tan huyết, sau đó lại bôi thuốc, ngày thứ hai tiếp tục luyện tập. Trước kia,– nàng chưa từng vất vả như thế, thời gian đầu, bởi vì mệt, bởi vì khổ, bởi vì đau, dường như nàng mất hết ý chí, có thể kiên trì đến bây giờ, hoàn toàn nhơ nghị lực, mới có thể kiên trì đến ngày hôm nay. Cho tới bây giờ, những vết máu tụ đã không xuất hiện nữa, tất cả bị thay thế bằng những nốt chai thật dầy. Những nốt chai này, là minh chứng cho sự cố gắng của nàng. Nghe lời của nàng, Ngân Diện không nói cái gì nữa, bởi vì hắn hiểu Vãn Thanh, nàng là một nữ tử kiên trù, ngoại nhu nội cương, lúc này còn thêm quyết tâm, có thể nói là không có khổ cực nào mà nàng không thể vượt qua. Vì vậy không khuyên nhủ nàng nữa. Đưa chén nước cho nàng, rồi sau đó chậm rãi nói: "Tiến bộ nhanh lắm, với khinh công của nàg, chỉ cần thêm thời gian luyện tập, trong chốn giang hồ sẽ không có mấy kẻ truy được nàng " Vãn Thanh cười một tiếng, như mặt trời vén mây: "Ngươi nói vậy chỉ là muốn lấy lòng ta thôi! Không có mấy kẻ truy được, khoa trương quá! Khinh công không phải một môn võ công bình thường, ta biết nếu chậm thì phải ba năm mới có chút thành tựu. Còn nữa, ngay cả trong trường hợp ta tập luyện tốt, đến mức xuất thần nhập hóa, chỉ sợ vẫn có người bắt được, không phải sao?" Nói xong cười một tiếng, ý tứ không cần nói cũng biết. Không nói xa xôi làm gì, ngay người trước mắt đây, khinh công cũng đặc biệt lợi hại, chỉ cần dùng chút sức lực nhỏ, liền dư sức đuổi theo nàng. "Đây không phải là muốn lấy lòng nàng! Ta cũng không muốn lấy lòng ai, ta chỉ nói thật thôi. Nàng vất vả chuyên tâm như thế, thêm thời gian, chỉ sợ trong chốn giang hồ không ai bằng -, đến lúc đó ngay cả danh hiệu Nhất Trận Phong (nghĩa là một cơn gió- ám chỉ khinh công của Tà Phong rất giỏi) của Tà Phong, cũng phải nhường lại cho nàng!" Ngân Diện cười trêu nói. Nhưng mà, lời này cũng không phải giả -, sự vất vả của Vãn Thanh, là hữu mục cộng đổ -, từ một tiểu thư khuê các không làm việc nặng nhọc, không biết võ công, làm sao có thể chịu khó nhọc như thế. Nàng khó nhọc, khiến hắn đau lòng, khiến hắn kính nể, hơn nữa mặc dù nàng tập chưa lâu, nhưng tập võ cốt ở chuyện thật giỏi một môn, không thể luyện võ, cho nên nàng chỉ luyện khinh công, cộng thêm trời sinh thông tuệ, khả năng lĩnh ngộ cực cao, không lâu nữa, nhất định sẽ có thành tựu. Nghe hai chữ Tà Phong, Vãn Thanh khẽ thở dài một cái. Tà Phong, nam tử luôn tươi cười sáng lạn, như mặt trời chính ngọ, chỉ cần ngươi đến gần hắn, sẽ ngay lập tức bị lây nụ cười sáng lạn đấy. Đột nhiên nàng nhớ nụ cười của hắn, còn nhớ bộ dạng tươi cười trêu đàu của hắn, còn có lúc hắn làm nũng, Khóe miệng không kìm được khẽ cong lên, dường như nhớ ra hắn, tâm tình cũng sẽ khá hơn. Ngân Diện nhìn khóe miệng nàng khẽ cong, không nói gì. Đối với chuyện nàng cùng Tà Phong, hắn chỉ biết là quan hệ vô cùng tốt, còn tốt đến mức độ nào, hắn không nghĩ, cũng không muốn nghĩ, đương nhiên là sẽ không đi hỏi, bởi vì, hắn sợ kết quả hắn tìm ra sẽ không như hắn mong muốn. Vãn Thanh uống một ngụm nước trà,, ngẩng đầu hỏi: "Ngày mai ngươi lại đi sao?" Nàng biết Ngân Diện mỗi tháng đi vào hoàng cung một lần, nhưng đi làm chuyện gì, nàng chưa từng hỏi qua. Nếu nàng hỏi, Ngân Diện sẽ nói -, nhưng mà nàng không muốn hỏi, ai có bí mật của người nấy, nếu Ngân Diện muốn nói với nàng, nhất định sẽ chủ động nói ra. "Ân." Ngân Diện đáp, trong thanh âm có một tia âm u lãnh ngạnh, trong ánh mắt, bắn ra một tia hung ác. "Nhất thiết phải thật cẩn thận." Nàng dặn dò, mặc dù mỗi lần hắn ra đi đều bình an trở về, chưa từng thấy hắn bị tổn thương gì, nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị đi, trong lòng của nàng vẫn luôn cảm thấy bất an, hoàng cung thật ra không phải chỗ tốt đẹp nào, nàng không muốn thấy Ngân Diện có việc gì. "Yên tâm đi! Ta không sao." Ngân Diện đáp. "Hợp tấu một khúc thì thế nào?" Ngân Diện hỏi. Vãn Thanh gật đầu: "Tốt!" Kỳ thật tới chỗ này đã một tháng, ngoại trừ lần đầu tiên cùng Ngân Diện hợp tấu, hắn chưa bao giờ nhắc tới, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Trong khoảng thời gian này, bi thương quá nhiều! … Cho nên, nàng đã bỏ quên rất nhiều thói quen. "Ta đi vào lấy đàn." Vãn Thanh nói xong xoay người vào phòng. Không lâu sau, liền mang đàn ra. Ngân Diện lấy ra một cây ngọc tiêu màu trắng từ bên hông, xoay người một cái, nhìn Vãn Thanh, rồi sau đó bắt đầu thổi một khúc nhạc tao nhã. Dường như là bất kể lúc nào, hắn luôn xuất trần cao nhã như vậy, giống như tiên trên thiên giới, khúc nhạc hắn thổi, luôn người nghe cảm giác đến một bồng lai tiên cảnh nào đó. Một bộ bạch y, một cây ngọc tiêu, gương mặt tuấn tú mang theo sự trong trẻo lạnh lùng, làm cho người ta sinh ra cảm giác đang nhìn thấy thần tiên đến từ Thiên Sơn Tuyết. Tiếng tiêu vang lên, tiếng đàn kết hợp. Lâu rồi không đánh đàn, bây giờ chạm vào đàn lại có cảm giác hoan hỉ, Vãn Thanh khẽ cười, không kiềm chế được cất tiếng hát: Tẩy trang chân thái, bất tác duyên hoa ngự. Trúc ngoại nhất chi tà, tưởng giai nhân, thiên hàn nhật mộ. Hoàng hôn tiểu viện, vô xử trứ thanh hương, phong tế tế, tuyết thùy thùy, hà huống giang đầu lộ. Nguyệt biên sơ ảnh, mộng đáo tiêu hồn xử. Kết tử dục hoàng thì, hựu tu trứ, liêm tiêm tế vũ. Cô phương nhất thế, cung đoạn hữu tình sầu, tiêu sấu khước, đông dương dã, thí vấn hoa tri phủ. Nàng hát theo bản cầm tiêu hợp tấu, vĩnh viễn phù hợp, tri âm tri kỉ bất quá chỉ là như thế. Khẽ nhắm mắt, dần dần quên đi phiền não, chỉ phiêu du cùng tiếng đàn. Đánh đàn lộng nhạc, quan trọng nhất là tâm linh, nếu không tập trung, chẳng những không thể đàn ra khúc nhạc hay, quan trọng hơn là không tôn trọng âm nhạc. … … Thâm sơn cùng cốc, đột nhiên vang lên âm thanh, muôn chim vỗ cánh bay lên, trăm hoa đua nở, nhất thời, cả sơn cốc tĩnh lặng, khúc nhạc làm lòng người say mê, từ từ cất lên. Lúc Hạ Thanh đến gần, thấy một cảnh vô cùng đẹp mắt. Nam tử khuynh thành, mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, dáng vẻ cao lớn, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng nhưng vô cùng an tĩnh, cầm trong tay một cây ngọc tiêu trắng như tuyết, chậm rãi thổi. Nữ tử mặt mũi thanh lệ toàn tĩnh uyển chuyển nhàn mỹ, lạnh nhạt như băng, tóc đen khẽ bay, mặc một bộ quần áo vải mộc mạc, lại có vẻ thanh nhã tốt đẹp, nàng khẽ hé môi, tay đang đánh đàn, tiếng hát như chim Hoàng Anh vang lên ngân nga. Bọn họ – hợp tấu, luôn luôn phù hợp. Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ hợp tấu tại Tuyết Linh Các, hai người chưa bao giờ hợp tấu, lại có thể ăn ý với nhau như vậy, ngay lúc đó Hạ Thanh đã ngây cả người. Thượng Quan Vãn Thanh này, làm Hạ Thanh muốn hận mà không hận được. Trên người nàng, có một loại khí chất khiến người ta không thể không phục. Rõ ràng là một nữ tử nhu nhược, nhưng lại có thể kiên trì mạnh mẽ như cỏ dại. Thượng Quan Vãn Thanh, giống như một bức tranh thủy mặc, rõ ràng nhẹ nhàng, nhưng lại lộ ra một loại linh khí lạnh nhạt. Một tháng qua, mặc dù thời gian ở chung – không nhiều lắm, nhưng lại khiến Hạ Thanh không thể ác cảm với Vãn Thanh. Hơn nữa, nàng cũng không muốn hận Vãn Thanh, bởi vì, mặc kệ như thế nào, ít nhất, ở trên đời này, chỉ có Vãn Thanh, mới có thể khiến Ngân Diện tươi cười, đúng vậy, Ngân Diện, chỉ cười với một mình Vãn Thanh. Nhìn hắn giờ phút này thật vui vẻ, an tường như thế, bình tĩnh như thế, không bị bao phủ bởi sự tang thương như một màn sương lạnh, phảng phất, giống như mối huyết thì của hắn đã được dẹp sang một bên, cả trái tim hắn đều được giải thoát. Khúc nhạc kết thúc, Hạ Thanh nhẹ nhàng vổ tay, cười cười đi đến: "Thật là một khúc nhạc hay, trăm hoa phải say, muôn chim phải loạn!" Vãn Thanh cười một tiếng, gương mặt hơi hơi ửng đỏ: "Hạ Thanh cô nương, ngươi đừng trêu ta như vậy!" "Những lời ta nói – tất cả đều là sự thật, tại sao lại nói là trêu!" Hạ Thanh nói, ánh mắt giống như lơ đãng …, đưa về phía Ngân Diện. Vãn Thanh cũng hiểu rõ tình cảm Hạ Thanh dành cho Ngân Diện, nàng nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ tiếc, Ngân Diện tính tình lạnh nhạt, hơn nữa đối với Hạ Thanh chẳng có nhiều cảm xúc lắm, Ngân Diện nhìn Hạ Thanh, chưa từng cười một cái. Hình như chỉ có nàng mới nhìn thấy nụ cười của hắn, Hạ Thanh từng nói qua, hắn từ trước tới nay chưa từng cười. Nhưng mà tất cả chuyện này, nàng nhìn thấy, lại cảm nhận rất rõ, nhưng để nói ra thì không dễ chút nào. "Hạ Thanh cô nương, lại đây ngồi đi!" Vãn Thanh lôi kéo Hạ Thanh ngồi xuống. Hạ Thanh nhìn gương mặt bình thản của Ngân Diện, trong lòng lạnh lẽo đi rất nhiều, những năm gần đây, hắn chưa từng chân chính nhìn nàng lấy một cái, nếu không nói chuyện về Tuyết Linh Các thì dường như nàng và hắn chẳng có chuyện gì khác để nói. Trong lòng Hạ Thanh vô cùng thống khổ, buồn bã cúi đầu. Vừa ngẩng đầu lên, đã hồi phục vẻ mặt bình tĩnh: "Trong các còn có việc, ta không nên ngồi đây lâu, lần này tới, là muốn nói cho ngươi một việc." Rốt cuộc là chuyện gì, khiến Hạ Thanh phải đích thân đến đây? "Xế chiều ngươi chuẩn bị một chút, buổi tối có khách quý muốn tới." Hạ Thanh thần bí nói, Vãn Thanh không hiểu lắm, bởi vì nàng không giống Ngân Diện một tháng chỉ lên đài một hài lần, chưa từng có ai gọi đích danh nàng biểu diễn. Điều… này Hạ Thanh cũng biết, sao hôm nay? …, Chẳng lẽ là?? Trong lòng mơ hồ đoán được là ai, ngẩng đầu đưa mắt hỏi Hạ Thanh "Người nọ, ngươi nhất định sẽ muốn thấy!" Hạ Thanh nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ của Vãn Thanh–, gật đầu, cười cười nói. "Không ngờ ta chưa tới cửa hắn, hắn đã tự đến cửa của ta." Vãn Thanh cười khẽ, nàng vẫn còn một mực cho là, chỉ đến ngày Ngân Diện lên đài, mới có cơ hội tiếp xúc với hắn, không ngờ, chỉ mới lên đài hát được mấy ngày, hắn đã tìm tới. "Ngươi chuẩn bị ứng phó như thế nào?" Hạ Thanh hỏi: "Có cần vật gì hay người nào trợ giúp, chỉ cần nói với ta, ta nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi." "Tất cả đều nhờ Hạ Thanh cô nương, chỉ là lần đầu gặp mặt, không nên lộ liễu quá, chỉ cần lần đầu tiên tốt đẹp, có lần đầu tiên, thì sau này còn nhiều thời gian! Món nợ của ta, ta đương nhiên sẽ đòi đầy đủ, hơn nữa, mục đích của ta cũng không phải hắn, mà là Chu Nguyệt Nhi! (rõ rồi nhé, không có ý định trả thù Phượng Cô) Nhưng mà, để đối phó với Chu Nguyệt Nhi, chỉ có thể xuống tay với Phượng Cô trước!" Vãn Thanh khẽ nói, trong mắt hiện lên một nỗi đau thật sâu sắc. Tay, theo thói quen lại bắt đầu đặt lên bụng, nhưng ngừng lại và đông cứng giữa chừng. Hài tử của nàng, nàng đã nghĩ rằng, sẽ có thêm một người thân, nhưng đứa bé còn chưa kịp ra đời đã bị hại chết, đứa bé còn chưa kịp nhìn thấy vạn vật sinh đẹp trên đời! Tất cả, nàng sẽ tính toán đầy đủ. "Nhất thiết phải thật bình tĩnh, không được một mình hành sự!" Ngân Diện Đột nhiên nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng kiên định, hắn sợ Vãn Thanh không kiềm chế được, dù sao Chu Nguyệt Nhi, cũng không phải một nhân vật đơn giản, cô ta là một nữ tử có võ công, lòng dạ rắn rết và tâm cơ thâm trầm. Hắn chuẩn bị vào hoàng cung, không thể che chở cho nàng, lúc này, nhất định phải bố trí thật an toàn, không thể đùa giỡn lung tung. Phượng Cô, cũng không phải một người dễ đối phó. "Yên tâm -, ta sẽ phái người bảo vệ tốt Vãn Thanh. Ngươi cứ an tâm đi." Hạ Thanh đáp. Ngân Diện gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng, rồi sau đó lại nhìn phía Vãn Thanh, chờ Vãn Thanh đáp ứng hắn. Vãn Thanh không thể làm gì khác hơn là cười rồi gật đầu: "Về phía ta ngươi cứ yên tâm đi -, ta tự biết chừng mực, sẽ không hành sự lỗ mãng, ta biết phải làm như thế nào, càng biết phải làm như thế nào mới đạt được mục đích và bảo vệ bản thân." "Lần này ta đi, mười ngày sau mới trở lại, ngươi phải xử lý mọi chuyện cho thật tốt." Ngân Diện quay sang nói với Hạ Thanh. Hạ Thanh gật đầu: "Ngươi cứ an tâm mà đi! Ta nhất định sẽ xử lý chuyện của Tuyết Linh Các thật tốt, chiếu cố Vãn Thanh thật tốt." Chỉ có đề tài này, hắn mới chủ động nói chuyện với nàng. Trong lòng buồn bã. Nàng đối với hắn, chẳng lẽ không hơn một quản gia sao? Tại sao hắn không thể, nhìn nàng nhiều thêm dù chỉ một cái? Nàng chưa bao giờ dám yêu cầu xa vời điều gì, chỉ hi vọng hắn sẽ nhìn nàng thêm một lần. Nàng chỉ hy vọng, hắn có thể cười với nàng một cái, nhưng mà, đó là điều không bao giờ xảy ra. Vãn Thanh nhìn ánh mắt Hạ Thanh có chút buồn bả, trong lòng vô cùng áy náy, nếu không có nàng, có lẽ, Ngân Diện và Hạ Thanh sẽ thành đôi! Vì vậy cười nói: "Hạ Thanh cô nương xử sự luôn gọn gàng nhanh nhẹn, làm cho người khác bội phục! Ban đầu ta nghe nói quản sự của Tuyết Linh Các -, còn tưởng là phụ nhân ba mươi tuổi, không thể ngờ lại là một thiếu nữ xinh đẹp mới mười tám tuổi! Lần đầu gặp, ta còn cảm thấy rất kinh ngạc." Vừa nói vừa quay sang Ngân Diện: "Ngân Diện, ngươi có thể có Hạ Thanh cô nương tài ba như thế làm tri kỉ, là phúc phận của ngươi! Nếu không phải có Hạ Thanh cô nương, chỉ sợ là nhiều chuyện của ngươi không được thuận lợi như vậy đâu." Ngân Diện nhìn ra Vãn Thanh cố ý tác hợp cho hắn với Hạ Thanh, trở nên lạnh lùng. Như băng sương ngưng đọng ngàn năm. Người hắn thích là nàng, chẳng lẽ nàng không hiểu được? Lại còn đẩy hắn cho người khác! Hắn tất nhiên biết nếu không có Hạ Thanh, rất nhiều chuyện của hắn không thể thuận lợi như thế, nhưng mà, hắn đối với Hạ Thanh chỉ có quan hệ hợp tác chứ không có bất cứ cái gì khác Hắn đối với Hạ Thanh, căn bản là không có cảm giác. Đúng là bởi vì như thế, hắn mới đối xử với Hạ Thanh lạnh lùng -, bởi vì không thích nàng, cho nên không thể cho nàng bất cứ hy vọng mong manh nào. Nếu để nàng nuôi hy vọng, tương lai không thành, đó mới là sự đả thương sâu sắc nhất đối với nàng. Nhìn mặt mũi Ngân Diện trở nên lạnh lẽo, Hạ Thanh vội vàng với nói Vãn Thanh: "Hạ Thanh đâu dám là tri kỷ của công tử! Hạ Thanh chẳng qua chỉ là một thuộc hạ thôi, được công tử để ý, Hạ Thanh tất nhiên phải dốc hết sức lực cho công tử. Tuyết Linh Các lúc này vẫn còn công việc, Hạ Thanh không thể ở lâu, Hạ Thanh cáo lui." Nói đến đây, trong lòng có một ít thê lương, kỳ thật nàng hiểu, chẳng qua chỉ là không chịu thừa nhận. Hắn không muốn cho nàng một chút hy vọng, nàng không được hy vọng không đâu. Sau khi nói xong lập tức quay đầu, chạy theo đường ra, nước mắt chầm chậm tuôn. Nhìn Hạ Thanh chạy xa dần, Vãn Thanh đột nhiên thương cảm không nói lên lời. Ai, nữ tử này khéo léo, đối nhân xử thế cũng tốt -, lại gặp phải con người lạnh lùng như Ngân Diện. "Ngươi thật là tuyệt tình đối với nàng!" Vãn Thanh nói nhỏ. "Nàng biết cái gì chứ!" Ngân Diện lạnh lùng quát, sắc mặt xanh mét: "Cái gì cũng không biết, đừng tự tiện làm mai làm mối. Nếu yêu Hạ Thanh, ta sẽ nói với cô ấy, ta không yêu cô ấy, nói ra, chẳng lẽ không phải là hại cô ấy!" "Ta… " vừa nói, đã thấy Ngân Diên phi thân đi rồi. Nhớ lại lời hắn nói, đúng là rất có lý, Vãn Thanh chậm rãi nhắm mắt, có lẽ, nàng đã sai lầm! Một chữ tình này, nàng không thể giải, cũng không được giải. Nhưng mà, cũng chỉ là bởi vì thấy Hạ Thanh si tình như thế, trong lòng không đành lòng thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]