Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Chưa ăn được nửa bữa cơm, đã thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ồn, nháy mắt thêm một cái, liền thấy Phượng Cô mặc một bộ trường bào màu đen, phong độ nhanh nhẹn đứng ở cửa.
Trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt trần là một nụ cười lười biếng đùa cợt, môi mỏng khẽ nhếch,nụ cười cao ngạo, dáng người to cao đẹp đẽ trong tấm trường bào bằng lụa dưới ánh trăng càng rực rỡ mê người, đẹp như một vị thần.
Hắn khẽ mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng phun ra: "Không ngờ ta thì lo lắng vô cùng, ngươi thì ở chỗ này ăn ăn uống uống, ta thật là phí công lo nghĩ!"
Từ câu nói có vẻ bình thường đó, Vãn Thanh nghe ra lửa giận.
Nhưng hắn thật sự phải nổi giận sao?
Lúc này nàng ngồi ở đây, không phải hắn cũng có phần đóng góp sao?
Nếu không nhờ phúc của hắn, nàng cần gì phải ngồi đây!
Vãn Thanh cũng không giận, dù hắn có giận, giờ phút này cũng không có sức chú ý đến nàng, mặc dù hắn làm như thể đang nhìn nàng chăm chú.
Nàng biết, hắn nhìn nàng chỉ là cái cớ, cái hắn muốn nhìn, là người ngồi bên cạnh nàng.
Ngồi cạnh nàng, là người hắn thiên tư vạn nghĩ, ngày nhớ đêm thương. Chẳng qua là cá tính trời sinh kiêu ngạp không cho phép hắn nhìn thẳng vào người đấy mà thôi. (lườm rau gắp thịt nhiều lác đó Phượng huynh)
Nếu có thể, chỉ sợ ánh mắt của hắn, đã sớm dán chặt vào Nguyệt Nhi! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Nhìn hắn nôn nóng như thế, còn chẳng chơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-than-lam-thiep/1236253/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.