Trước mắt Vãn Thanh là một thân cẩm y, một nam tử phong tư xước xước, nàng cảm thấy cả kinh không ít.
Người trước mắt, không phải ai khác, đúng là đương nhiệm – minh chủ võ lâm, Mộ Dung Kiềm!
Hóa ra hắn chính là ân nhân của Tà phong a! Nhưng không nghĩ ra, hắn lại sai Tà Phong bắt nàng. Hắn làm vậy với mục đích gì chứ?
Nhưng nàng biết, nếu có thể nói, không cần hỏi hắn cũng tự động nói, đã không chịu nói, có hỏi cũng không ra, cho nên nàng một mực duy trì trạng thái trầm mặc, tỉnh táo nhìn hắn.
Mộ Dung Kiềm cười một tiếng, chắp tay thi lễ: "Khiến Phượng Thiếu phu nhân phải chịu ủy khuất, đã mạo phạm thiếu phu nhân nhiều, hi vọng được tha thứ, Phượng Thiếu phu nhân mời ngồi." Nói xong quay ra nha hoàn đằng sau nói: "Không nhìn thấy khách quý tới sao? Còn không mau dâng trà ngon!"
Vãn Thanh mặc dù trời sanh tính tình lạnh nhạt, nhưng cũng không phải loại người dễ bị khi dễ, vốn đã không thích Mộ Dung Kiềm, cảm giác hắn vô cùng giả dối, hết lần này tới lần khác hắn còn tìm cách bắt cóc nàng, còn nói những lời thừa thãi đấy, nàng nghe càng không thoải mái, kết quả là cười nhạt.
Cười ôn nhu một cái, lạnh lùng phun ra một câu nói: "Mộ Dung minh chủ lời này nói không đúng lắm, một người bị bắt cóc, chỉ có thể coi là tù nhân, sao lại nói là khách quí chứ? Trà ngon Vãn Thanh cũng không dám nhận, còn Mộ Dung minh chủ nói tha thứ, Vãn Thanh càng là không dám tha thứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-than-lam-thiep/1236249/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.