Chương trước
Chương sau
Tà Phong mang theo Vãn Thanh, trở lại khu lều trại. Nàng bị bắt đi, đúng là không có người nào hay biết.
Mọi người đều nói thị vệ Phượng gia đều là cao thủ, có ai ngờ rốt cuộc chỉ đến thế mà thôi! Một người còn đang sống sờ sờ bị bắt đi rồi lại mang trở về, chuyện khủng khiếp nhường ấy, vậy mà thị vệ đi theo không một ai nhận biết.
Nghĩ kĩ thì có điểm không đúng.
Nhìn thôi cũng thấy, những thị vệ của Phượng gia, hoàn toàn không phải loại công phu mèo ba chân, còn có tứ đại tỳ nữ võ công không phải loại tầm thường. Nghĩ đi nghĩ lại, thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Có lẽ, chỉ là bởi vì nàng là loại tiểu nhân vật không có địa vị, nên căn bản không có ai để ý tới nàng.
Trong lòng nói không ra lời, là thất vọng, là khổ sở, còn thêm chút chua xót.
Lúc đi vào, Song nhi đang ngủ say. Chăn nệm đã bị nàng xô ra một nửa, Vãn Thanh khẽ thở dài, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Song Nhi, buổi đêm trong rừng, lạnh hơn bình thường rất nhiều, nếu không chú ý, sẽ bị cảm lạnh.
Vãn Thanh ngồi xuống cạnh Song Nhi, làm thế nào cũng không ngủ được.
Trong lòng có chút tâm sự.
Ban đêm trong rừng, vô cùng an tĩnh, gió thổi qua lá cây, tạo ra âm thanh "sàn sạt", thật ra cũng có một ít giai điệu.
Bỗng nhiên, có người cầm đèn dầu tiến vào, mặc một thân hoàng y – là Hoàng Kỳ, khuôn mặt lạnh lùng mà mỹ lệ dưới ánh đèn càng lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net
Trong tay cầm một cái đèn lồng, đi sau còn có một người nữa.
Người đi sau mặt mũi lạnh lùng, mang theo vẻ tao nhã mà tuấn tà, dưới bóng đêm tăng thêm vài phần quỷ dị, vẫn như trước mỵ hoặc chúng sinh. Phượng nhãn híp lại nhìn nàng chăm chú, giống như nhìn thấu vật gì vậy.
Đôi môi mỏng gợi cảm, khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa có vẻ bạc tình bạc nghĩa, vừa có tà khí bức người, lãnh khốc vô cùng, tóc dài buông hờ hững trên vai, một bộ trường bào bằng tơ lụa màu đen tôn lên dáng người cao to đẹp đẽ.
Vãn Thanh than nhỏ, hắn thật mỹ nam tử trời sinh.
Bất cứ lúc nào, đều vô cùng hoàn mỹ.
Tự nhiên hắn đến tìm, không biết có chuyện gì?
Nàng bị bắt đi rồi thả lại, thật là không có ai hay biết chút gì?
Nhìn ánh mắt của hắn, nàng không tin.
"Khuya như vậy, tại sao chưa ngủ?" Hắn hỏi, thanh âm hơi nặng, có vẻ như vừa tinh ngủ.
Động tĩnh này, đã đánh thức Song Nhi, Song Nhi khẽ dụi mắt, còn chút ngái ngủ: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
Mở mắt ra, thấy người trước mắt, bị dọa cho hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải, nhìn một chút Phượng Cô, lại nhìn một chút Vãn Thanh, Song Nhi sợ đến nhảy dựng lên.
Song Nhi không biết Phượng Cô vì sao đêm khuya tới đây, nhưng cũng biết cái gì gọi là tôn ti trật tự, không dám hỏi đến, chỉ hành lễ: "Nô tỳ tham kiến thiếu gia."
Phượng Cô gật đầu, cũng không chú ý đến Song Nhi, ánh mắt nhìn chăm chú Vãn Thanh.
Vãn Thanh biết hắn đang chờ nàng trả lời, vì vậy nhẹ nhàng mà đáp: "Hai ngày này ngủ nhiều lắm, cảm giác không buồn ngủ, cho nên còn chưa ngủ, phu quân cũng chưa ngủ sao?"
Thật là rất nhẹ nhàng, không nóng không lạnh, ôn ôn nhu nhu, như thể sợ phá vỡ bầu không khí yên lặng của màn đêm.
"Thật là không buồn ngủ sao?" Hắn lại hỏi, lông mi nhấc lên, đã thấy vài phần tức giận.
"Phu quân nghĩ sao?" Nàng hỏi ngược lại. Nghe kiểu nói chuyện này, nàng khẳng định là hắn biết chuyện nàng bị bắt cóc, nhưng nàng lại bình yên trở về mà một động tĩnh cũng không có, khiến cho hắn rất thắc mắc.
Nếu hắn thật lòng không mảy may chú ý tới nàng, tùy ý nàng tự sanh tự diệt, thì đã chẳng phí công nửa đêm nửa hôm tới chỗ nàng.
Nhưng hắn tới, lại mang theo thái độ không thiện chí chút nào, chỉ sợ chuyện không đơn giản như nàng tưởng tượng.
Phượng Cô khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, dùng đôi mắt phượng chăm chú nhìn vào Vãn Thanh.
Thấy vậy trong lòng nàng sợ hãi.
Đột nhiên hắn vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng hướng về phía mặt của nàng, nàng cả kinh, không biết hắn định làm cái gì, chỉ là bản năng, toàn thân như con thỏ nhỏ … nghiêng mặt đi, tránh né tay của hắn.
Nhưng tay hắn chỉ chậm rãi phất qua tóc mai của nàng, rồi sau đó thu lại, lúc đưa về, hai ngón tay thon dài còn mang theo rơm rạ.
Hắn cầm sợi rơm rạ ở trong tay khẽ vẩy vẩy, giống như đang chơi đùa, rồi nhẹ nhàng ném sợi rơm rạ về phía Vãn Thanh, khóe miệng khẽ cười nhạt mỉa mai, đôi mắt vằn lên những tia máu.
Thanh âm nhẹ nhàng từ miệng hắn đi ra, giống như lơ đãng, nhưng lại giống như một lưỡi kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim người được hỏi, tạo ra hiệu quả kinh tâm động phách: "Đây là cái gì?"
Vãn Thanh nhìn về phía hắn, vốn dĩ cần phải sợ hãi, nhưng không biết bỗng dưng ăn phải gan báo hay thế nào, nàng dĩ nhiên không lộ ra dù chỉ là nửa điểm sợ hãi, mà lại lộ rõ dáng vẻ tỉnh táo.
Nàng cười đến thanh nhã, tay khẽ đưa lên, vuốt ve tóc mai, rồi mới chậm rãi nói: "Đây là rơm rạ, phu quân sẽ không đến nỗi nhìn không ra chứ?" (ngồi edit đoạn này mà lạnh cả người =.=)
Có lẽ Phượng Cô cũng không ngờ Vãn Thanh lại lớn mật như thế dám dùng thái độ đó nói chuyện với hắn.
Dù sao đi nữa, cũng chưa từng có người dám ở trước mặt hắn nói chuyện với thái độ đấy, nếu đổi lại là người khác, lúc này chỉ sợ sớm đã sợ đến vỡ gan, làm sao có thể bình tĩnh nói rành mạch từng chữ rõ ràng như thế.
Hơn nữa hắn thấy nàng ngày thường cũng là cái bộ dáng này, không khỏi cảm thấy cần phải quan sát chăm chú hơn.
Vì vậy khẽ nheo đôi phượng nhãn ( nghe hay hơn mắt phượng),ngôn ngữ càng sắc bén: "Ta đương nhiên biết đây là rơm rạ, nhưng trong vòng bán kính năm trăm dặm không có cây rơm nào, tại sao trên người ngươi lại có sợi rơm."
Hắn dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
"Đúng là trong vòng bán kính năm trăm dặm không có cây rơm nào." Vãn Thanh cũng dùng thái độ dứt khoát, nhìn hắn, rồi sau đó nhàn nhạt phun ra câu trả lời: "Sợi rơm này, là từ một cái miếu đổ rất xa đây."
Hắn cho là nàng sẽ một mực che dấu chuyện đã xảy ra, không thể ngờ, nàng chẳng thèm dấu giếm chút nào.
Giờ này khắc này, thông minh nhất là ăn ngay nói thật, có gì nói nấy.
Mà nàng, vừa may lại là một người thông minh.
"Gia nhất định đoán không ra thiếp thân như thế nào lại đến một cái miếu đổ cách đây rất xa?" Nàng cố ý hỏi hắn, cũng không đợi hắn trả lời, lại tự động nói tiếp: "Đó là bởi vì, thị vệ của người ngủ say quá, dĩ nhiên không biết, thiếp thân bị người ta bắt cóc."
Nàng nói xong khinh miêu đạm họa, như thể thật sự tin mình bị bắt cóc vì thị vệ ngủ quá say.
Nhưng ai cũng hiểu được rõ ràng ý tứ nàng ám chỉ, đó là đang nói, thủ vệ của Phượng gia, quá kém cỏi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.