Chương trước
Chương sau
Ngày thứ hai.
Từ sáng sớm, Song Nhi đã vội hầu hạ Vãn Thanh rời giường rửa mặt.
Nhưng Song Nhi gọi mãi cũng không thấy có tiếng tiểu thư đáp. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Từ trước đến giờ Vãn Thanh nếu đêm có khó ngủ nhưng sáng ra bao giờ cũng dậy sớm, có đôi khi tâm tình phấn khích còn dậy sớm hơn người khác, chưa bao giờ giống như hôm nay nàng gọi mãi cũng không thấy tiếng tiểu thư đáp.
Song Nhi thoạt không hiểu tại sao tiểu thư lại như thế nhưng suy nghĩ lại cho rằng mấy ngày nay đi xe ngựa mệt mỏi nên chắc Vãn Thanh hao tổn sức lực. Vì vậy liền nói vài câu với nàng, thanh âm có phần cao hơn khi nãy.
Nhưng trong màn che tuyệt không có tiếng gì đáp lại, Song Nhi giật mình vội vàng kéo màn che, chỉ thấy Vãn Thanh hai mắt nhắm nghiền không nhúc nhích.
Nhất thời nhớ ra trước lúc ra khỏi nhà Vãn Thanh từng dặn dò nếu có hiện tượng này xảy ra sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.
Nàng cả kinh, vội đưa tay xem tiểu thư còn hô hấp không.
Mãi đến khi thấy được hơi thở ấm áp của Vãn Thanh thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhẹ nhàng lắc lắc tay Vãn Thanh, chỉ thấy Vãn Thanh hơi hơi mở mắt ra nhìn nàng, một hồi lâu cũng không thể nói gì, miệng mấp máy, hai mắt lại từ từ khép lại.
Song Nhi hốt hoảng vội chạy đi tìm Phượng Cô tới.
Phượng Cô vẻ mặt trầm ngâm đi tới phòng nghỉ của Vãn Thanh, không phải vì hắn quá lo lắng cho thân thể của Vãn Thanh, bất quá chỉ là do hắn phải bảo vệ được nàng, nếu không đối với hắn đây là một chuyện vô cùng khiêu khích – hắn thân là một kẻ kiêu ngạo, tuyệt đối không để chuyện gì phát sinh. Vừa đi vào hắn đã cảm giác được trong phòng có mùi hương khí lạ, một loại mùi thơm nồng khiến cho khó thở, dựa vào tài hiểu biết hắn đoán ngay được đó là một loại độc hương, liền vội vàng sai người hầu mở cửa sổ ra.
Song Nhi nhanh trí, thấy hành động của Phượng Cô như vậy biết tất có chuyện, nhưng nàng không có cách nào mở miệng hỏi, trong lòng ấm ức, hai mắt đỏ bừng, đôi mắt ngân ngấn nước chực trào lệ.
"Gia… tiểu thư có việc gì không ạ?" Nàng hỏi, ánh mắt nhìn thẳng về phía Phượng Cô, tựa hồ nuốt từng lời Phượng Cô chuẩn bị nói ra.
"Không có việc gì! Chỉ cần ngủ một ngày một đêm là khỏe." Phượng Cô lãnh đạm nói.
Chính xác là trong hương này có độc, loại hương này không độc cho người bị trúng hương mà là lại nhằm vào người giao hoan với người trúng độc. Chỉ cần giao hoan ngay lập tức sẽ bị trúng loại độc vô phương cứu chữa, từ từ ngấm dần độc vào tim mà chết. Còn người ban đầu trúng độc bản thân cũng không hoàn toàn vô hại, trúng loại độc này sẽ ngủ mê mệt một ngày một đêm. Trong giấc ngủ sẽ nằm mơ mộng mị, ban đầu là mộng đẹp rồi chuyển thành ác mộng, dần dần tăng lên, vừa làm cho người ta thấy tốt đẹp không muốn tỉnh lại, nhất thời lại khiến người trúng độc chuyển qua sợ hãi, một mực kinh sợ mà sẽ không tỉnh lại… ( thế thì đến mùa quýt mới có lần thứ 3 đây L)
Nhưng cũng có người, trong lòng còn ngổn ngang nhiều điều suy nghĩ cũng có thể vì vương vấn mà tỉnh lại.
Hiển nhiên mục tiêu mà kẻ hạ độc nhắm đến không phải là Vãn Thanh mà là Phượng Cô. Chiêu này hết sức cao tay, mượn thân thể nàng để đầu độc hắn, về căn bản khiến người ta không bao giờ có thể ngờ tới đề phòng.
Nhưng kẻ đó rõ ràng là đã không điều ra kĩ sự việc, tuy rằng Vãn Thanh là thiếp của Phượng Cô nhưng hắn không hề có ý cùng nàng giao hoan.
Mặc dù lần này Phượng Cô thân thể không bị thương tổn nhưng hắn quyết không dung cho bất kỳ kẻ nào dám trước mặt hắn làm chuyện này. Vì vậy quyết định lưu lại khách điếm thêm một ngày, ngoài thì là để Vãn Thanh tỉnh lại, nhưng bên trong mới rõ âm mưu để chờ kẻ hạ độc sa lưới.
Cố ý thả tin tức ra ngoài rằng Phượng Cô cùng Vãn Thanh ngủ cùng nhau rồi bất tỉnh.
Để không bị nghi ngờ Phượng Cô liền qua phòng Vãn Thanh bế nàng về phòng hắn.
Màn che hạ, hắn cùng nàng trên một chiếc gường nhưng mỗi người nằm một chỗ.
Trong giấc ngủ, Vãn Thanh chắc hẳn là mơ thấy ác mộng, nàng sọ hãi nắm chặt hai tay Phượng Cô, gao gắt nắm lấy cả 2 bàn tay như người chết đuối vớ được thứ gì đó để ngoi lên.
Phượng Cô định hất tay ra, ai ngờ nàng nhanh chóng túm lại được tay hắn.
Hắn cũng không làm gì, vì vậy để tùy ý nàng cầm tay hắn, tay nàng nhỏ nhắn, ngón tay xinh xắn trắng muốt, cầm lấy bàn tay thon dài ngăm ngăm đen của hắn nhưng lại thập phần đẹp mắt, rất xứng đôi.
Phượng Cô nhìn nàng, tay vẫn giữ nguyên, trong giấc mộng nàng vừa nở một nụ cười.
Khuôn mặt của nàng thập phần tuyệt đẹp. Nàng đang say giấc mộng, thân thể mất đi vẻ lạnh nhạt bìn thường, bộ dạng lúc này mềm mại, thanh tú nhưng Phượng Cô lại thấy nàng vô cùng khả ái.
Hơn nữa, hắn còn phát hiện, nữ tử này khi ngủ không hề ngoan ngoãn chút nào, lôi kéo tay hắn tựa hồ còn chưa đu lại còn gối đầu lên tay của hắn tự bao giờ, thân thể trở qua trở lại, chốc lát lại khẽ mơ ngủ điều gì đó thật đáng yêu.
Nàng khiến hắn dở khóc dở cười.
Bình thường trong hoàn cảnh này hắn sẽ không nể nang gì mà hất ngay nàng ra, và thâm tâm hắn đang chuẩn bị làm thế.
Qủy thần xui khiến… nàng lại một mực bám chặt lấy hắn. (Vãn Thanh à, có ai nói tỷ ngủ rất xấu chưa….)
Không biết bản thân suy nghĩ thế nào mà Phượng Cô cũng không hất tay nàng ra nữa, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm, trong lòng khẽ thở dài. Truyện Tiên Hiệp - truyentop.net
Nhìn nữ tử đang ngủ say trước mắt mình, môi đỏ như son lúc này hơi mở ra, lộ a bên trong hàm răng trắng tinh đều tăm tắp khiến người ta thập phần mê muội. Chiếc mũi dọc dừa, làn mi liễu dài tuyệt đẹp.
Tay hắn bỗng đưa lên lướt khẽ qua làn mi nàng, hắn chợt nhớ ra, nữ nhân này chưa bao giờ nhìn hắn với ánh mắt thật lòng, đối diện với hắn, nàng luôn cố ý tránh khiến cho hắn không rõ trong đôi mắt ấy ẩn chứa điều gì.
Vãn Thanh tựa hồ cảm giác không thoải mái khi Phượng Cô sờ qua mặt, không hề biết gần hết khuôn mặt đã bị hắn lướt qua.
Tay Phượng Cô lướt qua cặp môi đỏ mọng của nàng, trong khi ngủ vô thức nàng hôn lên mu bàn tay đó… lòng Phượng Cô dâng lên một cảm xúc rạo rực.
Khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, Phượng Cô nói trong hơi thở nóng dồn dập: "Chính là ngươi câu dẫn ta, không thể trách ta."
Nói xong, liền cúi xuống hôn nàng, môi hắn gắn môi nàng cuồng bạo, thèm muốn, hắn không nhịn được liền đưa lưỡi dần vào trong miệng nàng, chạm vào lưỡi của nàng. Mùi hương đàn tỏa ra ngào ngạt, hắn vẫn tham lam hôn nàng tựa hồ không thể dứt.
Vãn Thanh cảm thấy khó chịu, mở mắt ra thấy cảnh như thế thì hốt hoảng giơ tay lên muốn đẩy ra nhưng không ngờ lại bị một bàn tay lớn hơn giữ lại.
Vãn Thanh vẫn còn mệt mỏi không thể nào giẫy giụa được.
Hắn vẫn cuồng bạo hôn nàng, hung hăng đưa lưỡi khắp miệng nàng, rồi đôi môi chuyển dần xuống chiếc cổ trắng ngần, Vãn Thanh vô thức rên lên một tiếng.
Tiếng rên thật kiều diễm.
Nghe thấy nàng rên khẽ Phượng Cô choàng tỉnh, ngầm bực bản thân tại sao lại làm chuyện đó với nàng, thậm chí suýt thì quên trên người nàng còn có xuân hương độc khí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.