Ngày hôm sau. Hồng y nữ tử ngày hôm qua đã dẫn nàng vào cửa lại tới nữa, vẻ mặt vẫn như cũ trong trẻo lạnh lùng, không biết là do trời sinh đã vậy, hay do nàng để lại ấn tượng không tốt nơi nàng ấy, phía sau hồng y nữ tử là bốn nô tỳ Vừa vào tới cửa, hồng y nữ tử không cả hành lễ, chỉ lạnh lùng lên tiếng: " Nhị phu nhân, bốn nô tỳ này là Đại phu nhân an bài cho ngươi, sau này nếu có việc gì, tùy tiện sai bảo các nàng đi làm." "Ân. Thay ta cám ơn Đại phu nhân." Vãn Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, nàng còn đang suy nghĩ, có phải hay không tại nàng vào nhà từ cửa sau, nên bị người khác bỏ quên, xem ra chuyện không tiêu cực đến mức đấy, ít nhất cũng có người nhớ đến sự tồn tại của nàng. Nàng tự cười nhạt giễu cợt bản thân mình. Hồng Thư đưa mắt nhìn Vãn Thanh, nàng đối với Thượng Quan Vãn Thanh không khỏi có chút ấn tượng, Vãn Thanh thật sự hội tụ đầy đủ phẩm chất của một nữ chủ nhân ( đương gia chủ mẫu) Vốn dĩ tưởng rằng Vãn Thanh phải là loại nữ tử tâm địa độc ác. Nhưng đến khi chính mắt nhìn thấy, mới phát hiện, có lẽ, các nàng đã nghĩ sai rồi, nữ tử này, dù thế nào, cũng nhìn không ra tham vọng trong mắt nàng ấy, ngược lại nàng ấy rõ ràng là một người vô cùng nhã nhặn lịch sử, bình tĩnh, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy thương xót. Không đành lòng, Hồng Thư chậm chạp nói: " Nhị phu nhân còn chuyện gì muốn phân phó không?" "Hôm nay là ngày đầu tiên ta vào cửa, ta nghĩ ta cần phải đi thỉnh an Thái phu nhân, Đại phu nhân cùng Phu quân, mong cô nương dẫn đường" Vãn Thanh bình tĩnh nói. Dù cho bọn họ không để mắt đến tôn nghiêm của nàng, nàng vẫn muốn tự cấp cho bản thân tôn nghiêm. Sống trên đời này, nàng không muốn làm điều gì để phải hổ thẹn với lương tâm của mình. Việc cần làm, nàng nhất định sẽ làm, những cái khác, nàng không quan tâm. "Cái… này…" Hồng Thư khó khăn nhìn nàng, kỳ thật Hồng Thư tới đây là sự phân phó của Gia, Gia chỉ bảo nàng mang cho Vãn Thanh mấy người hầu để sai vặt, sau đó cung cấp cho nàng đồ ăn thức mặc hàng ngày, ngoài ra không nói thêm cái gì khác. Hồng Thư quả thật không biết phải làm thế nào mới phải, dù sao, ý tứ của Gia rất rõ ràng, không coi Vãn Thanh là người bình thường. Nếu đưa Vãn Thanh đi thỉnh an Thái phu nhân và Gia, Gia nhất định là không vui. Tính tình của Gia, Hồng Thư hiểu rất rõ, người Gia không muốn lại đến trước mặt Gia, khẳng định là không có hậu quả tốt đẹp. Nhìn hồng y nữ tử nét mặt lộ vẻ khó khăn, Vãn Thanh biết nàng nhất định gặp chuyện khó nói, dù nàng không nói, Vãn Thanh cũng có thể đoán ra phần nào, Vãn Thanh cười nhạt một tiếng, nếu Phượng gia Thiếu chủ cố ý lạnh nhạt với nàng, không cho nàng đi thỉnh an, nàng chẳng lẽ lại tự mình đâm đầu đi tìm phiền phức, nàng không nhất thiết phải làm vậy. Vì vậy Vãn Thanh nói: "Nếu đã như vậy, phiền cô nương đi xin chỉ thị của Phượng thiếu gia, nếu hắn nói không cần, như vậy ta cũng không đi" Hồng Thư không nghĩ tới, Vãn Thanh nhanh như vậy, biết chuyện nàng đang nghĩ trong đầu, tuy chuyện không liên quan đến Hồng Thư, nhưng Hồng Thư vẫn lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên cùng đỏ ửng. Ý định cười nhạo Vãn Thanh, sự căm thù Hồng Thư dành cho Vãn Thanh bỗng chốc không còn sót lại chút nào. Hồng Thư ngẩng đầu tỉ mỉ đánh giá nữ tử trước mặt, làn mi mảnh như lá liễu, đôi mắt bình tĩnh, thọat đầu cho người ta cảm giá thập phần ôn nhu, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, liền không khó nhận ra, bên trong lộ ra sự kiên nghị, mũi nhỏ thanh ngạo, cặp môi không nhuộm son mềm mại cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, bất cứ lúc nào, đều có một ý cười nhàn nhạt, Hồng Thư phát hiện, Vãn Thanh không có chút ý đồ tự vệ thông thường, ngay cả nụ cười, cũng lộ ra sự chua xót, một nụ cười bất đắc dĩ. Hồng Thư đột nhiên cảm giác được, thật ra … Vãn Thanh là một nữ tử vô cùng tốt, mặc dù không phải tuyệt thế giai nhân, nhưng cũng thanh tú, ưa nhìn, nếu không phát sinh chuyện tặc nhân kia, Vãn Thanh trở thành nữ chủ nhân của các nàng, không có điểm nào là không hợp lý, ôn nhàn mà tốt đẹp, mềm mại lại có vài phần kiên cường. "Hồng Thư đi xin chỉ thị của Gia" "Làm phiền Hồng Thư cô nương" Vãn Thanh ôn hòa cười một tiếng, như gió mùa xuân mang hạnh phúc đến nơi này, cho người ra cảm giác thư thái, ấm áp, nhất thời khiến Hồng Thư ngẩn cả người. Song Nhi ở bên nhìn thấy, cười nói: "Hồng Thư tỷ tỷ! Nhìn gì mà đến ngây ngốc cả người thế!" Song Nhi từ trước đến giờ một mực bảo hộ chủ nhân, vốn dĩ thấy Hồng Thư đối với tiểu thư không đúng lễ phép, thái độ cùng lời nói lạnh lùng, căn bản không muốn nói chuyện cùng Hồng Thư. Nhưng nhìn Hồng Thư lúc này không còn chút địch ý, không còn thái độ lạnh nhạt, hơn nữa đối với tiểu thư cũng tốt, Song Nhi mới trêu đùa Hồng Thư một chút. "A!" Hồng Thư vừa nghe, nhận ra mặt mình đỏ ửng, bối rối không biết nói gì. Chính Hồng Thư cũng không biết vì sao, nhưng đúng là Hồng Thư bị nụ cười của Vãn Thanh thu hút. Song Nhi liền cười một tiếng: " Không trách ngươi được, Song Nhi trước cũng bị nụ cười của tiểu thư làm cho rối tinh rối mù, nụ cười của tiểu thư, mị lực không ai sánh được!" Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net Nói đến nụ cười của Vãn Thanh, Song Nhi càng nói càng hăng. Tiểu thư với nàng là thần tiên, là người mà nàng sùng bái nhất. Hồng Thư cũng gật đầu xác nhận, nụ cười của Vãn Thanh đích thực là xuất trần, vô cùng mê người. Nụ cười như chuẩn mực của cái đẹp, một loại bất nhiễm thế tục, nụ cười từ đáy lòng, chân thật mà tinh khiết "Tốt lắm! Song Nhi, ngươi còn nói nữa, ta sẽ bay lên thiên đình làm thần tiên mất" Nha đầu Song Nhi này! Trước kia chỉ nói một chút rồi thôi, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy lại ba hoa như thế! Vãn Thanh ngồi nghe đến mức mà xấu hổ đỏ cả mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]