Đã ba giờ sáng và tôi không thể chợp mắt nổi, buổi café lúc tối quá ám ảnh tôi. Sau câu chuyện về chuyến đi An Giang, cả 3 cùng nói chuyện phiếm thêm một chút nữa rồi cũng về khi đã khuya. Không phải do tôi say café mà ngủ không được, mà là vì câu nói của tay Hùng bon-sai. Lúc ra bãi xe, do cứ bị thôi thúc về thái độ khó hiểu của gã, tôi đã hỏi là gã cảm nhận gì về chuyện của tôi. “Chú em còn sống về được tới đây là được ông bà đỡ cho rồi đó” – hắn trả lời tỉnh queo rồi quay xe đi, trước khi khuất vào bóng tối, hắn quay ra sau nói vọng lại: “Có dịp café nữa đi rồi anh kể cho nghe!”.
Ý ổng là gì vậy? Không lẽ những nơi mình đi qua trong chuyến vừa rồi đều có ma? Nếu vậy thì có thể lý giải được những chuyện kỳ quặc, tuy nhiên mình có thấy ma cỏ nào đâu? Những câu hỏi đó cứ xoáy vào tôi làm mắt tôi nặng dần rồi nhắm lại. Gió vẫn thổi ào ào bên ngoài cũng như cái đêm ngủ trên núi, nhưng không còn tiếng dậm chân bịch bịch nữa.
Sáng hôm sau, tôi có đi ngang quán café hôm qua và thấy tay Hùng đang ngồi đó với một cậu trai trẻ, chừng cấp ba. Tôi định vào bắt chuyện, nhưng bỗng cậu trẻ kia tức giận chuyện gì rồi đùng đùng đi ra. Hùng vẫn ngồi điềm nhiên, cặp mắt vẫn sắc lẻm nhìn theo bóng cậu trai trẻ kia theo kiểu đề phòng thằng bé đó làm chuyện càn quấy.
Thấy có cơ hội, tôi giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-son-truyen/3186159/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.