“Víu … Roẹt roẹt roẹt..”
“Phập.. phập.. phập.. phập.. phập..”
“Víu … Roẹt roẹt roẹt..”
“Phập.. phập.. phập.. phập.. phập..”
Tiếng không khí bị cắt đứt, đốt cháy, cùng với tiếng dã thú bị chặt làm đôi liên tục vang lên. Mỗi lần Thạch Sanh chém ra một rìu là có vài chục con dã thú bỏ mạng.
Ánh sáng từ chiếc rìu lóe lên liên tục, những vết chém đốt cháy xuyên qua không khí làm cả khu vực bị thắp sáng lên.
Nếu nhìn từ xa, người ta rất dễ liên tưởng tới một chiến binh đang cầm một loại vũ khí hiện đại, không ngừng bắn phá xung quanh. Nhưng thực sự thì đó chỉ là do không khí bị rìu chém cháy mà thành.
Máu dã thú bị chém chết đã tạo thành hồ nhỏ, xác chết của bọn chúng cũng biến thành ngọn đồi. Thạch Sanh đứng lên trên ngọn đồi ấy mà không ngừng vung rìu chém.
Mặc dù thành tích chiến đấu vô cùng khủng bố. Và kể cả khi Thạch Sanh có sức lực không có đáy. Thế nhưng Thạch Sanh vẫn đang bị mất dần khí thế. Lý do là vì số lượng áp đảo của thú triều.
Cho dù đám dã thú này không thể gây thương tích cho Thạch Sanh, nhưng lấy thịt đè người cũng có thể chôn vùi hắn.
“Không được! Nếu tiếp tục kéo dài, sợ rằng mình sẽ bị chôn vùi ở chỗ này”
Thạch Sanh vừa chiến đấu vừa tìm cách thoát khỏi trung tâm thú triều này. Hắn lại không thể chạy về Thánh Đế Thành, làm như vậy chẳng khác nào mang địch về nhà.
Ánh mắt Thạch Sanh nhìn qua cái hố công trường to lớn. Bỗng một ý nghĩ táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-son-tien-mon/936586/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.