Không mất quá nhiều thời gian thì Lạc Quan đã dẫn Tuấn đến chỗ căn nhà tranh ở giữa cánh đồng. Vẫn ở vị trí cũ, Lạc Quan chỉ cho Tuấn một cái khe hở rồi nói.
“Đây, anh tự nhìn đi, cẩn thận một chút, tránh làm bọn họ kinh động”
Tuấn đưa mắt nhìn qua khe hở của vách nhà. Đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái ngồi nhìn một cô gái khác đang nằm trên giường tre. Tuy bên trong có hơi tối, nhưng Tuấn vẫn có thể nhận ra dung mạo 2 cô gái.
Ánh mắt của hắn liên tục xoay chuyển vì suy nghĩ. Hắn cùng với Lạc Quan từ từ rời xa căn nhà tranh.
Khi đã đi được đủ xa thì Tuấn nhìn Lạc Quan, ánh mắt lại tỏ ra do dự không quyết. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua thì đã bị tham lam che mờ tâm trí. Hắn bỗng nhiên nhìn về phía sau mà nói lớn
“Ủa! Dì 3! Tại sao Dì 3 lại ở đây”
Lạc Quan nghe Tuấn gọi thì tưởng là mẹ mình đã phát hiện ra mình cho nên xoay người lại nhìn. Đúng lúc đó, Tuấn lấy một tay vòng qua cổ rồi bóp lấy miệng của Lạc Quan. Tay còn lại thì cầm một con dao mini, nhanh chóng đâm hàng chục nhát vào động mạch cổ của Lạc Quan.
Bị tấn công bất ngờ, chưa kịp vùng ra thì đã bị đâm liên tục vào cổ. Lạc Quan chỉ có thể gào ú ớ không ra lời. Máu từ động mạch cổ bắn ra liên tục, chỉ vài giây trôi qua, Lạc Quan đã choáng vì thiếu máu.
Lạc Quan từ từ không còn giãy dụa, ánh mắt trợn trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-son-tien-mon/936576/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.