Chương trước
Chương sau

Trên tỉnh lộ 954, đoạn từ phà Năng Gù về thị trấn Phú Mỹ, huyện Phú Tân, tỉnh An Giang. Một cô gái toàn thân trang phục cổ trang đang bước đi từng bước nặng nhọc.
Khi thời đại tu luyện ập đến, người ta đã không còn cảm thấy trang phục cổ trang là quái lạ nữa. Nhiều tu sĩ cổ vẫn còn giữ thói quen ăn mặc trước đây. Nhiều người hiện đại cũng thích mặc cổ trang. Đơn giản vì nhìn nó đẹp và có vẻ hợp văn hóa tu luyện hơn.
Cô gái này có tên La Mẫn, chính là người sư tỷ đã đứng ra đoạn hậu để giúp cho sư muội của cô mang theo Lý Linh bỏ trốn.
Sau trận chiến chớp nhoáng tại rừng tràm Trà Sư. Cô bị một loại lực lượng thần bí dẫn dắt di chuyển về đây. Cảm giác chỉ dẫn sẽ ngẫu nhiên xuất hiện mỗi khi cô lạc lối.
Trên người vì không mang theo quá nhiều tiền, cho nên khi đi qua được phà Năng Gù thì đã tiêu sạch. Dù cô có thể phi hành, nhưng làm vậy sẽ gây chú ý, còn tiêu hao linh khí nữa, mà linh khí của cô thì đã gần như cạn sạch rồi.
Nam Quyền Môn đã dùng một loại thủ đoạn để khống chế các nữ nô lệ, nhưng vẫn đề phòng họ. Cho nên không bao giờ để họ có lượng linh khí quá nhiều trong cơ thể.
Khi đã không ăn uống thời gian dài, cho dù là một Linh Đồ thì cô vẫn chỉ là một người phàm mà thôi. Mà người phàm thì luôn cần ăn uống để duy trì sự sống.
“Ọt ọt ọt ….”
Cái bụng đói của cô đã lên tiếng phản ứng nhiều lần. Nhưng cô vẫn mặc kệ, cố gắng đi theo cảm giác của bản thân. Rất nhanh thì cái đói đã làm cô kiệt sức. Bước đi đã không còn vững nữa.
La Mẫn giống như bị thôi miên, cứ cố gắng bước đi mà không nhận ra mình đã kiệt sức. Cô ngã xuống đường vì mất sức. Chỗ này vô tình lại là trước cổng An Hòa Tự, thánh địa của phật tử Hòa Hảo.
Cô chỉ bị ngã xuống chứ không đến nổi bất tỉnh. Một người phụ nữ phật tử đi dâng hương nhìn thấy liền chạy ra đỡ La Mẫn đứng lên.
“Em gái ơi, em có làm sao không?”
La Mẫn đã đói đến kiệt sức, khi có người đỡ dậy và hỏi thì cô chỉ nói đơn giản
“Đói, em đói!”
“Trời ơi! Sao em lại đói tới kiệt sức thế này? Em bị trộm cướp mất hết tiền hay sao? Bên kia đường có nhà cơm chay miễn phí của chùa, để chị dìu em vào ăn”
La Mẫn được nữ phật tử tốt bụng dìu vào ăn cơm chay tại nhà ăn miễn phí của An Hòa Tự. Sau khi đã được ăn, La Mẫn hồi phục lại sức lực.
Nhưng đầu óc của cô lại rất là mơ hồ. Giờ này phút này, cô cũng không hiểu tại sao cô lại ở đây. Tới danh tính của chính mình cô cũng không biết.
Người nữ phật tử vẫn ngồi bên cạnh La Mẫn. Nhìn thấy La Mẫn cứ nhìn xa xăm mà không nói gì nên cô hỏi.
“Em gái, em đã cảm thấy khá hơn chưa? Có cần chị giúp gì nữa không?”
La Mẫn ánh mắt mờ mịt nhìn nữ phật tử này rồi trả lời
— QUẢNG CÁO —

“Em … Em …”
“Em như thế nào?”
La Mẫn không nói tiếp mà chỉ lắc đầu. Bản thân mình là ai cô cũng không biết thì có thể nói được gì. Nữ phật tử nhìn thấy La Mẫn có vẻ ngốc nghếch thì nghi ngờ La Mẫn bị bệnh tâm thần và đi lạc.
“Em tên là gì? Nhà của em ở đâu? Em có nhớ được gì không?”
La Mẫn tiếp tục lắc đầu.
“Em kiểm tra xem trên người em có giấy tờ tùy thân gì không?”
La Mẫn nghe theo, tìm kiếm trên người, tìm mãi vẫn không có gì. Có thể nói, trên thân của cô chỉ có một bộ đồ cổ trang màu trắng xanh khá đẹp mà thôi.
Hết cách! Người nữ phật tử này định vào nhờ người của An Hòa Tự giúp đỡ. Cô nói với La Mẫn:
“Thôi được rồi, em đừng sợ, chị sẽ nhờ người giúp em tìm nhà của mình. Em ngồi chờ chị một lát nhé.”
Nói xong thì nữ phật tử bước đi ra khỏi quán ăn và tiến thẳng về phía bên trong An Hòa Tự.
Đúng lúc này, La Mẫn bổng thanh tỉnh trở lại. Cô lại có một cảm giác chỉ dẫn về hướng đi.
La Mẫn đứng dậy, nhìn về bóng lưng của người nữ phật tử rồi âm thầm nói
“Chị, cảm ơn chị đã giúp đỡ. Nhưng em phải đi đây, nếu không sẽ luyên lụy tới chị”
La Mẫn triển khai thân pháp nhanh chóng rời khỏi nhà ăn chay. Sự việc sẽ làm nhiều người chú ý, nhưng vẫn còn hơn làm luyên lụy tới những người vô tội ở đây.
Ở trong nhà ăn cũng có mặt một số thực khách khác. Họ đều là phật tử đến An Hòa Tự để làm công hỏa (đi làm việc vặt cho chùa trong lúc rảnh rỗi). Khi nhìn thấy La Mẫn phóng lên không bay đi như chim thì nhiều ánh mắt tỏ ra vô cùng hâm mộ.
“Là một nữ tu sĩ, còn là một nữ tu sĩ vô cùng xinh đẹp!”
“Bớt mơ mộng lại đi, tầng lớp của chúng ta không với tới họ đâu!”
“Tôi cũng là tu sĩ đây! Mấy người không hiểu đâu, để có thể bay đi như vậy thì đã không còn là phàm nhân nữa. Còn một đẳng cấp cao hơn, có thể đứng trên không trung. Haiz.. không biết tới khi nào tôi mới có thể đạt tới cảnh giới như vậy”
— QUẢNG CÁO —

“Phụt … HA HA HA.. HA HA HA … Tiểu Đại ơi là Tiểu Đại! Ông làm tôi cười chết mất! Tôi còn không biết chắc vị sư phụ của ông có lừa gạt ông không nữa. Ông đã bắt đầu tu luyện hơn 2 tháng rồi, có cái gì kết quả đâu mà mơ với mộng”
“Thằng Tân nói đúng đó, tôi thấy kiến thức tu luyện chia sẻ khắp nơi trên mạng. Nhưng mà người tu luyện thành công thực sự quá ít. Có khi do bản thân người tu luyện cũng cần phải có duyên phận. Còn đường thành tiên đâu phải dễ dàng đạt được như vậy!”
“Mấy ông thật là! Chẳng có chút chí cầu tiến gì cả. Đức Thầy cũng có truyền dạy phương pháp tu luyện đó thôi. Nhưng mà tôi làm theo không có hiệu quả nên mới thử cách khác. Biết đâu sẽ thành công!”
“Tiểu Đại nói cũng có lý, thực sự bản thân tôi cũng có thử tu luyện. Nhưng không có kết quả gì cả, cảm giác như bị lừa vậy!”
“Ăn nói bậy bạ! Lập tức xin lỗi ngay! Đức Thầy nói ra thì làm sao mà là trò lừa được. Đấy là do bản thân ông không có duyên phận đó thôi. Nói vậy là tội lỗi với Thầy lắm có biết không?”
“Khổ quá, tôi xin lỗi mà. Tôi chỉ đùa thôi!”
“Đùa cũng không được! Sẵn đây tôi nói cho mấy ông biết. Trong vòng 7 ngày trở lại, Đức Thầy sẽ trở về An Hòa Tự và khai đàn giảng đạo lần thứ 2. Đến lúc đó, các ông muốn truy cầu tiên lộ thì đừng có bỏ lỡ”
“Hả! Lời ông nói là thật?”
“Ông nói thật hay chém gió vậy”
“Đó là tôi nghe chú tôi nói, tin tức là từ ban trị sự mà ra, dĩ nhiên là thật!”
“Thật là tốt quá! Cảm ơn ông rất nhiều, nhất định tôi sẽ túc trực ở đây, tạm thời không về Tân Châu. Không thể bỏ lỡ một cơ hội tốt thế này được.”
Trên cánh đồng mênh mông bát ngát ở giữa bốn xã Phú Thọ, Phú Xuân, Phú Mỹ và Phú Hưng của huyện Phú Tân, tỉnh An Giang.
La Mẫn đang lướt đi trên những ngọn lúa. Cô đi theo chỉ dẫn trong đầu mình. Khi chỉ dẫn xuất hiện thì thân thể của cô cũng hồi phục một ít linh khí, đủ để chèo chống cho cô có thể phi hành thời gian ngắn.
Khi vừa đi qua kênh sườn Phú Thọ, La Mẫn cảm nhận được chỉ dẫn trong đầu muốn cô tăng tốc lên. Không một chút chần chừ, La Mẫn tăng tốc độ lên và phóng thật nhanh vào cánh đồng bên kia con kênh.
Không tới 10 giây sau, tại vị trí kênh sườn Phú Thọ mà La Mẫn vừa bay qua. Một tên thuộc hạ của Cao Thời Đại lái xe điện đi ngang qua. Như vậy, chỉ chậm một chút nữa thôi thì La Mẫn sẽ để lộ vị trí của mình.
La Mẫn vẫn tiếp tục lướt đi trên những ngọn lúa và thẳng tiến về trung tâm xã Phú Xuân.
Khoảng đường này cũng không quá xa, nhưng La Mẫn định tiến nhập vào chợ Phú Xuân thì thông tin trong đầu bảo cô dừng lại.
La Mẫn ngoan ngoãn nghe theo và dừng lại.
Cô đưa mắt quan sát xung quanh, toàn là lúa với lúa. Cũng không có một người nông dân nào đang ở ngoài đồng ruộng. Có thể nói, nơi đây chẳng có gì cả ngoài cô và những ngọn lúa.
— QUẢNG CÁO —

Trong lúc đang hoang mang thì La Mẫn thấy phía trước mặt xuất hiện một màn ánh sáng mờ rồi rất nhanh bị ẩn đi.
“Trận pháp!”
La Mẫn sử dụng linh khí ít ỏi còn lại của mình để tạo ra thần thức thăm dò khu vực trước mặt. Nhưng không cần cô thăm dò, màn sáng đó hiện ra lần nữa. Từ trong đó đi ra 1 người phụ nữ có vẻ ngoài khoảng 35 tuổi, chính là Liễu Nữ Nhân.
“Xin hỏi vị tu sĩ này, tại sao biết nơi đây? Cô tìm chúng ta là có việc gì?”
La Mẫn chỉ nhìn thấy một mình Liễu Nữ Nhân, nhưng trong câu hỏi của đối phương lại dùng từ chúng ta. Nhất thời cô hiểu ngay chỗ này không chỉ có một người.
Bởi vì trong lòng luôn có bóng ma Cao Thời Đại, La Mẫn nhất thời lo lắng. Cô hơi lùi về sau rồi nói nhanh.
“Tôi, tôi không có biết nơi này, cũng không phải chủ ý tìm các vị và mạo phạm các vị thanh tu”
Liễu Nữ Nhân nghe trả lời thì nhíu mày suy nghĩ. Trận pháp nơi này tuy không phải cao minh gì, thế nhưng tự nhiên không ai đi dùng thần thức dò xét cánh đồng cả. Còn vị trí nơi này thì vô cùng bí mật, chỉ có “Ngũ đại tán tiên” trước kia mới biết, không còn ai khác.
“Cô không cần phải sợ! Bọn tôi cũng không phải là những kẻ hung ác. Chỉ là, nơi này là nơi bí mật của bọn tôi. Tôi nhìn thấy cô trực tiếp bay đến đây, có nghĩa là cô biết chỗ này chứ không phải tình cờ. Nếu có chuyện gì khúc mắc thì có thể nói ra. Tôi tên là Liễu Nữ Nhân, trước đây chính là Bà Chúa Xứ Núi Sam”
Liễu Nữ Nhân nói đến đây thì trong màn sáng lại đi ra thêm 4 người. Bọn họ chính là Giác Linh Chân Nhân, Hiếu Nghĩa Bổn Sư, Cao Đài Tiên Ông và Hòa Hảo Chân Nhân.
Nhìn thấy có thêm 4 người xuất hiện, La Mẫn lại lùi ra xa hơn một chút. Nhìn thấy vậy, Liễu Nữ Nhân trấn an
“Không cần phải sợ. Bọn họ là những người tốt. Ta xin giới thiệu, đây là Giác Linh Chân Nhân, chính là người sáng lập Bửu Sơn Kỳ Hương, còn được gọi là Phật Thầy Tây An. Còn vị này là Cao Đài Tiên Ông, chính là người sáng lập Cao Đài. Đây là Hiếu Nghĩa Bổn Sư, người sáng lập Tứ n Hiếu Nghĩa. Cuối cùng, vị này là Hòa Hảo Chân Nhân, chính là giáo chủ của Hòa Hảo!”
La Mẫn nghe giới thiệu xong thì đã biết cô không còn gặp nguy hiểm. Những người này đều nổi danh là những người nhân hậu, lương thiện. La Mẫn như với được một cơ hội, cô quỳ xuống, vừa khóc vừa nói.
“Tiểu nữ La Mẫn, xin bái kiến các vị tiền bối. Tiểu nữ cũng không biết vì sao mình có thể đến được đây. Tiểu nữ mang trong người oan khuất và thù hận to lớn liên quan tới Nam Quyền Môn. Sợ sẽ làm luyên lụy đến các vị tiền bối!”
Hòa Hảo Chân Nhân nghe có oan khuất thì lên tiếng
“Cô nương không cần quá lo lắng, đã có oan khuất thì cứ nói. Nhưng mà, trước tiên hãy vào bên trong trận pháp rồi lại nói”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.