Hy vọng của Lê Bích rất nhanh đã bị dập tắt. Xung quanh đang có năng lượng ba động, một sát trận đang được khởi động.
Cô nhìn thấy hàng trăm, hàng ngàn thanh kiếm năng lượng đang được hình thành. Tất cả chúng đều đang hướng mũi kiếm về phía cô. Trong tình cảnh hiện tại, cô đã nắm chắc cái chết bị vạn kiếm phanh thây.
Lê Bích đã không thể điều động được linh khí. Linh khí hộ thể cũng không có. Chân thì đang bị gãy nghiêm trọng. Cô hiểu rõ, bản thân đã không còn cơ hội nào nữa.
Lê Bích bình thản đối diện với cái chết, cô không quan tâm tới những thanh kiếm năng lượng. Cô cởi sợi dây chuyền đang đeo ra. Trên mặt sợi dây chuyền có một cái hộp nhỏ, bên trong đó là ảnh chụp của cô cùng chị gái Lê Cơ của cô.
“Chị, em xin lỗi vì đã không nghe lời chị. Nhưng nếu có cơ hội lần nữa thì em cũng sẽ lựa chọn ra đi. Không biết bây giờ chị và anh ấy đã đến với nhau chưa? Đáng tiếc là em sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy 2 người được nữa”
Cô lấy tấm ảnh nhỏ ra, bên trong lại có một tấm ảnh khác. Đó chính là ảnh của Trần Minh Quân, là một tấm ảnh thẻ thời Trần Minh Quân mới thi đậu đại học.
Lê Bích cầm tấm ảnh của Trần Minh Quân trên tay, cô nhìn rất lâu, rất lâu. Giống như muốn nhớ thật kỹ gương mặt này trước khi chết.
Từng cơn đau nhói truyền tới, rất nhiều thanh kiếm năng lượng đã đâm xuyên qua người cô. Ý thức của cô chìm dần vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-son-tien-mon/936569/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.