Chương trước
Chương sau
Trần Minh Quân một lòng nghiên cứu Tẩy Tủy Kinh, thời gian dần trôi về trưa. Bên ngoài vẫn luôn diễn ra cảnh trao đổi. Lý Văn Cung và Đinh An làm việc tới đầu hoán mắt hoa. Đã sắp đến giờ lên tàu ra đảo. Người đến trao đổi vẫn còn rất đông.
Trần Minh Quân xuất hiện thì Lý Văn Cung liền bẩm báo
“Thiếu gia, thuộc hạ đã trao đổi gần hết số nguyên khí châu. Thu được phần lớn là linh thạch, kế tiếp là đá ngũ sắc, còn lại đều là dạ minh châu hoặc dạ minh thạch”
Bởi vì Trần Minh Quân đã căn dặn từ trước, chỉ thu những món này. Cái gì kim cương, đá quý các kiểu thì không thu. Nếu có thứ gì đặc biệt, hắn sẽ đích thân nghiệm chứng. Rất tiếc, cũng chỉ có Tinh Thần Thảo là có giá trị. Còn lại đều là phàm vật.
“Lý quản gia, chúng ta sẽ lên thuyền ở chỗ nào?”
“Thưa thiếu gia, còn khoảng 30 phút nữa. Bến thuyền nằm ở khu nam”
Trần Minh Quân nhìn qua đám đông bên dưới, rồi cất giọng nói to.
“Chư vị, hiện tại đã sắp đến giờ ra đảo. Thứ lỗi ta phải dừng trao đổi tại đây.”
Nghe vậy thì đám đông trở nên ồn ào. Có người còn la ó phản đối. Ý đồ gây náo loạn để ép Trần Minh Quân tiếp tục trao đổi.
Trần Minh Quân hơi nhíu mày. Sau đó niệm lực tràn ra, bao phủ toàn bộ đám đông đang xếp hàng. Niệm lực hơi có chút ác ý, tạo ra hiệu quả trấn áp linh hồn.
Đám đông lập tức im lặng, người nào cũng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ chân lên tới đỉnh đầu. Đó là phản ứng tự nhiên của sinh mạng trước sự nguy hiểm.
Trần Minh Quân thấy đã bình ổn được tình hình thì nói tiếp
“Sau khi đạo hội kết thúc, ta hoan nghênh mọi người đến trao đổi với ta. Nơi ta ở gọi là Thất Sơn Gia Viên, nằm bên dưới chân Thiên Cấm Sơn. Còn bây giờ, như ta đã nói, đã đến giờ ra đảo. Trao đổi phải dừng lại.”
Nghe như vậy, đám đông mới chịu giải tán. Một số người ở đầu hàng hơi không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào. Bọn họ cũng không dám dùng vũ lực ở đây. Chưa kể đến, chắc gì đã đánh lại Trần Minh Quân. Cảm giác uy hiếp lúc nãy đã nói lên tất cả.
Nhìn đám đông đã giải tán. Trần Minh Quân bảo Đinh An đưa Thủy Ngân trở về nhà. Sau khi đạo hội kết thúc thì hắn sẽ nghĩ cách tìm kiếm thông tin về anh trai của cô bé.
Đinh An chỉ mất có hơn 20 phút vừa đi vừa về. Trần Minh Quân liền thu Đinh An vào không gian châu. Sau đó, hắn cùng Lý Văn Cung đi bộ về khu nam.

Bến thuyền ở khu nam
Trần Minh Quân vừa đến, nơi này đã có rất nhiều người. Tất cả đều đang bàn tán chuyện gì đó.
— QUẢNG CÁO —

Hắn cũng đoán được chuyện gì. Bởi vì hắn đã bắt hết 25 người bên trong căn biệt thự số 1. Đám người đó chắc chắn có một địa vị quan trọng ở Đạo Hữu Đường Xa.
Trần Minh Quân đi đến bên cạnh một tán tu trẻ tuổi, rồi khách khí hỏi.
“Vị đạo hữu này, không biết đang xảy ra chuyện gì? Vì sao tại hạ không nhìn thuyền đi ra đảo”
Người kia nghe hỏi thì vui vẻ trả lời.
“Đạo hữu chắc mới đến khu nam, cho nên không biết đó thôi. Sáng nay, nhân viên phụ trách bến thuyền phát hiện một chuyện bí ẩn. Vì chuyện đó mà thuyền ra đảo vẫn chưa có đi được.”
“Ồ, không biết là chuyện gì?”
“Nghe nói, trưởng khu và toàn bộ nhân viên quản lý ở trong biệt thự số 1 đều biết mất”
“Trưởng khu? Ý đạo hữu nói là người phụ trách toàn bộ khu nam này?”
“Không phải, là người phụ trách toàn bộ điểm Đạo Hữu Đường Xa này. Bây giờ không có bọn họ, thì không ai chủ trì chỗ này. Thuyền ra đảo cũng không có người lái đến.”
Trần Minh Quân đang định nói tiếp, thì có người từ bên ngoài chạy vào hô to.
“Không xong rồi! Trận pháp phong tỏa toàn bộ khu này đã bị khóa. Ta vừa định đi ra ngoài nhưng không được”
Đám đông tu sĩ nghe như vậy thì kéo nhau đi thử. Quả nhiên, trận pháp đã bị khóa lại. Chỉ có thể vào, không thể ra.
Trần Minh Quân thấy như vậy cũng chỉ mỉm cười. Hắn không ngại ở đây chờ xem, tiếp theo sẽ có diễn biến gì.
“Khốn kiếp, tại sao lại phong tỏa chúng ta ở đây? Là ai làm? Nhanh bước ra đây cho lão tử”
“Đúng vậy, là ai làm. Bọn ta làm gì mà nhốt chúng ta ở trong này?”
Đám đông bắt đầu chửi bởi. Nhưng không ai trả lời họ.
Có người bắt đầu công kích trận pháp. Rồi sau đó là nhiều người cũng thử công kích trận pháp. Nhưng bọn họ chỉ là đám võ sĩ phàm nhân. Chân khí không phải là thứ có thể ảnh hưởng đến trận pháp. Nếu bên trong đám đông này có Linh Đồ tu sĩ thì còn may ra có cơ hội.
Đám người liên tục chửi bới và công kích. Gần một tiếng đồng hồ sau mới có dấu hiệu lắng xuống. Bởi vì tất cả đều mệt mỏi.
— QUẢNG CÁO —

Đúng lúc này, từ bên ngoài trận pháp đi vào một thiếu nữ. Người này ăn mặc vô cùng mát mắt. Hai ngọn núi đồ sộ phơi ra ngoài hơn 7 phần. Toàn bộ phần bụng không có gì che chắn, làm hở ra cái rốn bắt mắt và cái eo thon gọn hoàn mỹ. Lại kết hợp thêm một chiếc quần đùi không quá gang tay. Giúp tôn lên đôi chân dài, trắng và thẳng tắp. Toàn thân tỏa ra một loại khí tức phong tình vạn chủng.
Đám nam tu sĩ ai nhìn qua cũng không thể dời ánh mắt đi được. Rất nhiều âm thanh nuốt nước bọt vang lên. Cũng không thiếu những ánh mắt hâm mộ, ghen ghét của nữ tu.
Cùng đi với thiếu nữ này vào trận pháp, còn có hơn chục tu sĩ khác. Tất cả bọn họ đều là người của Hỏa Lão. Được cử đến đây điều tra vụ việc đám người trưởng khu và quản lý biến mất.
Thiếu nữ dừng lại, nhìn đám đông một lượt, rồi che miệng cười. Sau đó, chỉ nghe âm thanh nàng vang lên, chẳng khác nào rót mật vào lòng đám nam tu sĩ
“Các vị ca ca .. tuổi muội là đệ tử của Hỏa Lão. Được cử đến đây làm chút việc công. Người ta chỉ là con gái yếu đuối. Mong các vị ca ca hãy phối hợp với muội, giúp muội hoàn thành nhiệm vụ này”
Nàng vừa nói vừa nghiêng người cúi chào về trước. Vô tình mà cố ý để lộ ra tâm hồn to tròn trước mặt đám đông.
Không thể không nói, cô nàng này bẩm sinh là để mê hoặc đàn ông. Từng cử chỉ động tác đều như một chú chim nhỏ. Chỉ mong chờ được bảo vệ che chở.
Mặt dù khi bị nhốt thì rất nhiều người lên tiếng chửi mắng. Nhưng khi nghe Hỏa Lão thì không ai nói gì. Kèm với thái độ dụ hoặc khó kiềm chế được của thiếu nữ. Rất nhanh có người lên tiếng đồng ý phối hợp.
Có một người thì có hai người. Sau đó là tất cả mọi người. Thấy vậy, các nữ tu sĩ cảm thấy vô cùng ghen ghét. Nhưng mà cũng đành chịu. Dù sao thì đám đàn ông tu sĩ vẫn là đông hơn. Ai bảo mình không hấp dẫn bằng người ta chứ.
Trần Minh Quân cũng không đồng ý, càng không phản đối. Chỉ đứng nhìn mọi việc diễn ra. Làm tốt vai trò một khán giả.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện một chuyện. Những trò dụ hoặc của thiếu nữ này, vậy mà lại không hấp dẫn được hắn. Hắn thầm nghĩ.
“Có lẽ, từ sâu trong tâm. Mình cũng không phải loại người háo sắc“
Nghĩ vậy, bản thân hắn lại cảm thấy tự tin trở lại. Từ cái vụ chiếm tiện nghi của Chung Linh và Lăng Thanh Nhã. Trong lòng hắn luôn bất an, thấy có lỗi với Như Ý.
Vì cứu người, nhìn thân thể người con gái khác cũng không sao. Điều làm hắn thấy có lỗi là, khi đó hắn cảm nhận bản thân mình thích điều đó. Tự sâu trong lòng, hắn lúc đó thật sự rất khoái chí.
“Muội cảm ơn tất cả mọi người. Bây giờ muội cần mọi người phối hợp. Ai có biết sự tình gì xin trình báo lên. Ví dụ như, trước đó thấy trưởng khu đã đi đâu, làm gì? Hoặc là đã thấy sự việc gì liên quan đến những người mất tích. Tất cả đều có thể hữu dụng với tiểu muội”
Rất nhanh thì có người đi lên trình báo. Dĩ nhiên là nói riêng rất nhỏ. Rồi tới người thứ hai, thứ ba, … Trong số đó, còn có những người vừa nói vừa đem ánh mắt nhìn về phía Trần Minh Quân và Lý Văn Cung.
Tổng cộng có 16 người lên trình báo. Sau đó, không thấy ai lên nữa. Thiếu nữ thấy vậy thì mới nói với đám đông.
“Một lần nữa muội xin cảm ơn các vị ca ca. Tiểu muội sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này, để các huynh có thể tiếp tục ra đảo dự đạo hội.”
— QUẢNG CÁO —

Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp với tất cả mọi người
“Bây giờ tất cả mọi người có thể tạm trở về nghỉ ngơi. Sau khi muội điều tra xong thì sẽ giải khai phong tỏa trận pháp. Lúc đó, ai muốn đi thì đi, ai muốn ở thì ở. Sẽ không có ai làm khó hoặc ngăn cản mọi người”
Đám đông tu sĩ nghe vậy thì cũng không nán lại. Mỗi người đều trở về phòng của mình. Chỉ có Trần Minh Quân vẫn đứng đó.
Thiếu nữ kia cũng nhìn qua Trần Minh Quân. Trong ánh mắt dường như có rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại rất không quyết đoán. Cuối cùng nàng đi tới trước mặt Trần Minh Quân chào hỏi.
“Anh đẹp trai, không biết có thể nói chuyện riêng tư một lát không?”
“Nói chuyện riêng tư?”
“Là chỉ có em cùng anh nói chuyện. Những người khác phải ở cách xa, không được phép nghe.”
“Ồ, vậy sao. Không thành vấn đề”
Thiếu nữ rất là kinh ngạc. Bởi vì Trần Minh Quân quá bình tĩnh. Bình tĩnh giống như không có chuyện gì liên quan đến hắn. Hoặc là … bình tĩnh vì tự tin vào thực lực của bản thân.
Khi nãy, một số người bẩm báo với nàng tin tức có liên quan đến Trần Minh Quân. Mấy tên đó còn đưa mắt nhìn qua bên này. Nàng cũng có thể nhìn ra, Trần Minh Quân biết điều đó. Nhưng hắn không có chút gì là sợ hãi và lo lắng cả.
“Anh đẹp trai, thật là tự tin và can đảm đó nha”
“Có gì mà can đảm. Nói chuyện thôi mà, không lẽ cô nương định ăn thịt ta?”
Thiếu nữ nghe vậy thì làm ra cái dáng e thẹn rồi nói
“Anh đẹp trai, anh tuấn tú như vậy, có ăn thì người ta cũng rất nguyện ý đó nha.”
Trần Minh Quân nghe cái giọng đầy mê hoặc này làm hắn rùng mình. Cảm thấy rất là dị ứng. Hắn ho nhẹ rồi nói
“Khụ khụ .. cô nương nói đùa. Ta không phải ý là ăn cái kiểu đó, mà là … À mà thôi. Bỏ qua chủ đề này đi. Không biết cô nương muốn nói chuyện gì với ta?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.