Nghe có tiếng nói thì ba người đồng thời nhìn ra.
Trần Minh Quân từ cửa lớn từng bước đi vào. Khi nhìn thấy người đến là ai thì Lạc Phượng Yên hô lên:
“Sư phụ, chính là tiểu đệ đệ này. Không tin người cứ hỏi hắn là biết. Lúc nãy chúng con rõ ràng nhìn thấy …”
Nhưng nàng nói chưa hết câu đã thấy Lạc Minh đi nhanh ra cửa. Sau đó vô cùng cung kính làm động tác chắp tay, lưng thì khom sâu xuống hướng Trần Minh Quân:
“Tiểu nhân Lạc Minh, xin ra mắt Trần tiên sinh”
Thấy cảnh này, Lạc Phượng Yên lấy tay che miệng của mình, mắt trừng lớn không thể tin. Nhất là nàng vừa nghe cái gì? “Trần tiên sinh. Cái tên tiểu đệ đệ này vậy mà lại là Trần tiên sinh mà bọn họ đang muốn gặp. Cô nhớ lại tình cảnh lúc nãy của mình, nhất thời vừa cảm thấy xấu hổ vừa lo sợ. Thật chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để trốn đi. Trong lòng không khỏi âm thầm oán trách:
“Hắn rõ ràng là Trần tiên sinh. Vậy mà lúc mình hỏi thì làm như không biết. Hắn là đang cố tình đùa giỡn mình đây mà. Thật là đáng chết tiểu gia hỏa”
Đứng ở bên cạnh cô, Lạc Trường Bạch thì rất nhanh làm ra phản ứng. Hắn bước ra ngoài thi lễ:
“Tiểu Bạch xin ra mắt Trần tiền bối. Xin tiền bố tha tội đã mạo phạm vừa rồi.”
Trần Minh Quân cũng khó hiểu. Hắn đâu có qua lại gì với Lạc Gia. Càng không biết gì về Lạc Gia. Mấy người này tại sao lại có vẻ vô cùng cung kính với hắn.
Nhưng hắn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-son-tien-mon/936486/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.