Chương trước
Chương sau
Lúc này đây, Trần Minh Quân đưa mắt nhìn Lãnh Ba, trong ánh mắt tràn ngập một loại thương cảm. Trường hợp này rất khó mà nói được đúng sai. Nếu không phải Lãnh Ba bị linh hồn ký sinh kia gây ảnh hưởng, nói không chừng sẽ không có một Lãnh Ba tàn ác như hôm nay.

Nhưng như vậy thì cũng không thể thay đổi được gì. Kể cả khi không còn linh hồn kia gây ảnh hưởng thì bản tính của Lãnh Ba cũng sẽ không thay đổi. Nói một cách khác, trở thành Lãnh Ba bây giờ cũng là chọn lựa của chính hắn.

Suy cho cùng, linh hồn ký sinh chỉ là truyền nhiễm và dụ hoặc, việc chọn làm theo hay không vẫn là do ý chí của chính mỗi người. Một tên tội phạm hiếp dâm đâu thể nào đổ tội cho nạn nhân rằng, hắn phạm tội là vì cô ta quá hấp dẫn được.

Sau cùng, Trần Minh Quân quyết định chỉ an tử Lãnh Ba mà không có thêm sự trừng phạt nào khác. Vốn hắn định cho Lãnh Ba trải qua muôn ngàn tra tấn mà chết. Nhưng sau khi làm rõ được mọi chuyện thì hắn đã thay đổi suy nghĩ.

Đồng thời, từ sâu trong tâm linh, Trần Minh Quân cảm giác được tâm tình của bản thân dường như có chỗ thay đổi. Hắn đã bị phẫn nộ làm cho chính mình cũng sinh ra ý chí tàn ác. Khi vượt qua ý chí tàn ác đó, một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng.

Trần Minh Quân mỉm cười, một nụ cười như hiểu ra điều gì đó cực kỳ quan trọng. Toàn thân không khỏi cảm thấy dễ chịu, như vừa trúc xuống được một gánh nặng cực lớn trên thân.

Vẫn như mọi khi, sau khi thôn phệ toàn bộ linh hồn lực và căn nguyên linh hồn của Lãnh Ba, Trần Minh Quân cũng chôn hắn sâu bên dưới thành trì. Người đã chết, cát bụi trở về với cát bụi, mọi ân oán tình cừu cũng tan biến từ đây.

Về phần Hà Bố, còn gọi là Hà Bố Thiên. Sự thật rất đúng như lời hắn nói, bản thân hắn chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ Lãnh Ba. Trong ý thức rất không ưa thích chuyện do Lãnh Ba làm. Thậm chí có thể nói là vô cùng ghét bỏ.

Bên cạnh đó, hành vi thường ngày của Hà Bố cũng chẳng có gì có thể xem là tội ác tày trời. Hắn là tu sĩ, cũng sẽ có những chuyện ân oán tình thù, sát nhân đoạt bảo các thứ. Đó vốn là chuyện khó tránh khỏi, nhất là ở cái thế giới thực lực vi tôn này thì lại càng không đáng nói. Chỉ cần không phải giết chóc đến điên rồi thì Trần Minh Quân cũng không muốn làm khó dễ người ta làm gì.

Trần Minh Quân giải khai phong tỏa cho Hà Bố rồi nói

“Hà Bố Thiên, bây giờ ngươi có thể rời đi. Trở về nói cho Cao Bá Thiên điện chủ, Lãnh Ba đã bị ta phán tội chết. Về chuyện này, không bao lâu sau ta sẽ đích thân đến Chiến Thần Điện một chuyến”

Nói rồi thì Trần Minh Quân liền biến mất. Lần này, Hà Bố tận mắt nhìn rất rõ, thực sự là hư không tiêu thất. Không phải là thủ đoạn che mắt, cũng chẳng phải vì tốc độ quá nhanh. Hoàn toàn là hư không tiêu thất. Bằng chứng là chỗ Trần Minh Quân đứng trở thành chân không, làm cho không khí từ xung quanh ùa vào.

Ánh mắt Hà Bố lóe lên liên tục, dường như đang cực tốc suy nghĩ. Lão nhanh chóng làm ra quyết định, thân hình nhoáng lên, biến mất khỏi đại điện.

Trần Minh Quân thì đang dùng tốc độ nhanh nhất để quét qua toàn bộ Quân Giáng Thành. Nhìn thấy ai đang gặp nguy hiểm thì tách ra. Hắn không muốn sau khi giải khai phong tỏa thì lại có thêm người chết. Cứ như vậy, thân hình hắn thoắt ẩn thoắt hiện ở khắp nơi trong thành, mất rất nhiều công phu mới có thể hoàn thành được.

Làm xong công tác cứu người, Trần Minh Quân quay lại vị trí từ trên không trung, ánh mắt bao quát nhìn xuống thành trì bên dưới.

Sau đó, hắn dùng thần niệm truyền tin mức độ nhẹ nhất có thể để truyền thẳng vào đầu của tất cả mọi người đang có mặt trong tòa thành.

“Bổn tọa là Trần Minh Quân, bổn tọa ra lệnh cho tất cả các ngươi dừng lại việc chém giết ngay lập tức. Sau khi bổn tọa thả các ngươi tự do, nếu còn kẻ nào dám trái lệnh, kết quả chính là chết. Còn kẻ gây ra tất cả những chuyện này, hắn tên là Lãnh Ba, cũng là đại sứ của Chiến Thần Điện, và hắn đã bị bổn tọa tru sát.”

Tiếng nói của Trần Minh Quân vang vọng trong đầu của tất cả mọi người. Từ người thường đến tu sĩ, từ già đến trẻ, không ngoại lệ một ai. Hơn nữa, thần niệm truyền tin tạo ra chấn động như kinh lôi giáng xuống. Mỗi một lời nói ra làm người ta cảm giác như nghe một tiếng lôi minh, tâm thần chấn động. Một số người phàm thậm chí bị chấn cho ngất đi, nhưng tính mạng thì sẽ không bị nguy hại.

Sau khi truyền xong tin tức, Trần Minh Quân cho mọi người chút thời gian tiêu hóa tin tức và hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, hắn mật niệm trong lòng “giải khai phong tỏa”.



Rạp.. rồ …

Tất cả mọi người gần như đồng loạt ngã nhào ra mặt đất. Chỉ có các tu sĩ còn có thể đứng được. Dù sao thì cũng đã bị phong tỏa mấy ngày. Với phàm nhân mà nói, họ không bị kiệt sức mới là chuyện lạ. Nhưng chưa đến mức nguy hại đến tính mạng.

Mọi người chỉ có một chút chật vật, sau một lúc thì đều đồng loạt bừng tỉnh. Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng lên trời cao mà nhìn. Tại đó, có một bóng dáng đứng ngang nhiên giữa thiên địa, như một tôn thần minh từ trên cao đưa mắt nhìn xuống phàm nhân nhỏ bé.

Giống như không hẹn mà cùng nhất trí, người dân toàn Quân Giáng Thành đồng loạt quỳ xuống, mỗi người một lời khác nhau, nhưng tất cả đều hướng Trần Minh Quân thể hiện sự tôn kính và cảm kích vì đã giết Lãnh Ba.

“Cảm ơn Vệ Thần đại nhân!”

“Vệ Thần đại nhân tôn kính!”

“Vệ Thần đại nhân xin hãy nhận của tiểu nhân một lạy. Đời này tiểu nhân sẽ vĩnh viễn cúng bái Vệ Thần đại nhân!”

“Cảm ơn Vệ Thần đại nhân đã trừ ác!”

.. vân vân..

Chứng kiến mọi người đều đã không còn tiếp tục chém giết. Trần Minh Quân thở phào một hơi.

“Được rồi, ai về nhà nấy cả đi”

Hắn truyền thêm một đạo tin tức, sau đó thân hình cũng biến mất, trở lại khu vực thuộc về La Vu gia tộc.

….

Mấy ngày sau, Quân Giáng Thành đã được bình ổn hoàn toàn. Người dân cũng được quay trở lại với sinh hoạt thường nhật như trước. Chỉ có điều, không khí tan thương vẫn có ở khắp nơi. Chủ yếu là có quá nhiều nạn nhân đã chết, trong nhất thời khó mà tránh khỏi bầu không khí ngột ngạt, thê lương.

Còn Trần Minh Quân, hắn đang ở trong đại điện của phủ thành chủ. Toàn bộ tộc nhân của La Vu gia tộc cũng chuyển nhà tới đây. Dù không ai tuyên bố điều gì, nhưng mọi người đều cũng hiểu ngầm. Kể từ giờ trở đi, Quân Giáng Thành sẽ lấy La Vu gia tộc cầm đầu. Mà La Vu gia tộc chính là tín đồ gia tộc của Trần Minh Quân Vệ Thần.

Trần Minh Quân ngồi ở chính vị, ánh mắt thì quan sát một đoàn người đang từ bên ngoài tiến vào. Dẫn đầu là một người trung niên, thân khoác hồng sắc long bào, đậu đội bình thiên quan. Gương mặt nghiêm trang, trong ánh mắt có ẩn chứa một chút sắc thái lo âu, nhưng nhiều hơn là sự kiên định.

Đây chính là đương kim hoàng đế của Xa Quốc, Cửu Ngôn. Đi theo Cửu Ngôn là bốn vị lão thần, cũng là bốn người hộ quốc đại thần, có quyền lực rất lớn, cả hoàng đế cũng có thể đánh và phế truất. Họ lần lượt là Tam Thư, Lã Công, Ánh Thị và Hoàng Kha.

Ngoài trừ Cửu Ngôn, bốn người còn lại thì cho thấy rõ sắc mặt kính sợ và lo âu. Sau khi chứng kiến sự việc toàn thành đình trệ mấy ngày trước, trong lòng bọn họ đối với vị Vệ Thần Trần Minh Quân này đã dâng lên một nỗi kính sợ cao không thể tả.

Còn về phần Cửu Ngôn, không phải hắn không kính sợ. Chỉ là, hắn là một đế hoàng, bản lĩnh giữ vững sắc mặt vẫn luôn là thế mạnh. Hơn nữa, lòng quyết tâm đem Xa Quốc dâng lên làm tín đồ quốc gia cho Trần Minh Quân lại càng mạnh mẽ hơn.

Bởi vì Cửu Ngôn biết, đây không phải cơ hội mà là đại cơ duyên. Một cơ duyên to lớn có thể làm cho toàn bộ Xa Quốc biến chuyển long trời lở đất.



Sau khi đã bước vào trong, Cửu Ngôn cũng không dám ngẩng mặt lên, chỉ nhìn thẳng, hơi cúi đầu.Sau đó, hắn không chút do dự, trực tiếp quỳ xuống hành lễ

“Tiểu nhân Cửu Ngôn, hoàng đế của Xa Quốc, tham kiến Vệ Thần Đại Nhân!”

Còn về việc không quỳ, Cửu Ngôn nghĩ cũng không dám nghĩ. Nói đùa gì chứ? Hắn cũng chỉ là một tên hoàng đế thế tục, cho dù cũng là tu sĩ thì cũng là ở tầng lớp thấp bé. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối chẳng khác gì thần minh, nếu hắn dám đem hoàng vị ra nói chuyện, chết là cái chắc.

Bốn hộ quốc đại thần cũng không vì hành động của Cửu Ngôn mà khó chịu. Bọn họ cũng cảm thấy như vậy là đương nhiên. Bản thân của bọn họ cũng gần như cùng lúc với Cửu Ngôn mà quỳ bái

“Tiểu nhân Lã Công, tham kiến Vệ Thần Đại Nhân!”

“Tiểu nhân Tam Thư, tham kiến Vệ Thần Đại Nhân!”

“Tiểu nhân Hoàng Kha, tham kiến Vệ Thần Đại Nhân!”

“Tiểu nhân Ánh Thị, tham kiến Vệ Thần Đại Nhân!”

Trần Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng bình thản nói

“Được rồi, các vị đứng lên cả đi”

“Cảm ơn Vệ Thần Đại Nhân” Cửu Ngôn hô cảm ơn, rồi cùng bốn vị hộ quốc đại thần đứng lên.

Lúc này, Trần Minh Quân mới hỏi

“Ta nghe nói, ngươi muốn đem toàn bộ Xa Quốc dâng lên, trở thành tín đồ quốc gia của ta, có đúng như vậy không?”

Cửu Ngôn kính cẩn đáp

“Dạ đúng vậy thưa Đại Nhân. Hy vọng Đại Nhân thu nhận”

Trần Minh Quân ngơi suy nghĩ, hắn rất tò mò, bèn hỏi

“Ta có thể biết lý do tại sao hay không? Nếu như ngươi cần trợ giúp gì, nể tình ta đang ở đây, ta có thể giúp đỡ, chỉ cần không phải là một việc gì quá đáng là được. Không cần phải gượng ép đem cả quốc gia dâng lên như vậy”

Nghe vậy, Cửu Ngôn lại càng cảm thấy quyết định của bản thân là sáng suốt. Lòng kiên định lại tăng thêm, hắn đứng nghiêm trang và nói một cách trịnh trọng

“Thưa Đại Nhân, tiểu nhân cũng không phải truy cầu một sự trợ giúp mà đánh đổi cả quốc gia. Tiểu nhân quyết định làm vậy là vì những việc làm của Đại Nhân gần đây. Nói chính xác hơn là, tiểu nhân vô cùng có lòng tin ở Đại Nhân, cảm thấy Đại Nhân mới là người xứng đáng nhất với hai chữ Vệ Thần”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.