Chương trước
Chương sau
Khi hắn tìm thấy La Ly, cô và ba đứa em đều đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể lên đường bất cứ lúc nào. Ngoài ra, người thầy dạy chữ của Bách Sơn Thành cũng nhờ La Ly xin cho ông ta được đi theo dạy chữ cho ba đứa em nhỏ của La Ly.

Trần Minh Quân gọi ông ta đến, sau khi tra xét linh hồn thì hắn quyết định đồng ý. Nhưng hắn cũng nói rõ, ông ta chỉ có thể ở lại dạy chữ một thời gian cho ba đứa em của La Ly. Sau khi xong nhiệm vụ thì phải quay lại Bách Sơn Thành tiếp tục công việc dạy học tại đây.

Hơn nữa, hắn nói cho ông ta biết. Từ giờ trở đi, chuyện học và dạy chữ ở Bách Sơn Thành sẽ không còn là độc quyền của ông ta. Chẳng những như thế, chuyện dạy chữ trong Bách Sơn Thành cũng phải công khai miễn phí cho tất cả mọi người. Bản thân những người dạy chữ sẽ được Thần Thành chi trả tiền công, giá cả cũng sẽ không để họ thiệt thòi, đảm bảo cho họ một cuộc sống giàu sang phú quý.

Sau cùng, Trần Minh Quân mang theo bốn chị em La Ly và người thầy dạy chữ tiến về thành phố nhỏ mà hắn đã tạo ra ở trung tâm của thảo nguyên Độc Giác.

Khi đám người La Ly biết chỗ này nằm ở trung tâm của thảo nguyên Độc Giác thì ai nấy đều rúng động trong lòng. Phải biết rằng, dù là đi bằng xe thú kéo thì cũng cần khoảng 2 tháng mới có thể đi từ Bách Sơn Thành đến vùng ven của rừng rậm nguyên sinh. Rồi từ vùng ven mà đi sâu vào trung tâm thì không ai biết được chính xác bao lâu sẽ đến.

Người có thể ra vào vùng sâu của rừng rậm nguyên sinh đều là tu sĩ. Mà cho dù là tu sĩ thì cũng không dám đi vào quá sâu. Bởi vì, ai cũng biết rừng rậm nguyên sinh được chia làm bốn phần, mỗi phần là lãnh thổ của một con linh thú.

Cái gọi là linh thú cũng chính là yêu thú khai sinh ra linh trí. Chỉ khi nào yêu thú tu ra được nguyên thần thì mới sinh ra linh trí. Thành ra, linh thú cũng tương đương như một Vệ Thần.

Trần Minh Quân gọi Phi Phong đến, bảo y sắp xếp nơi ăn chốn ở cho bốn chị em La Ly cùng người thầy dạy chữ. Đồng thời, hắn cũng nhắc nhở La Ly, hai ngày sau nhớ đến biệt thự trung tâm để lắng nghe giảng dạy. Sau đó, hắn tiến về căn biệt thự trung tâm.





Tại căn phòng lộ thiên trên đỉnh của căn biệt thự trung tâm. Trần Minh Quân ngồi suy nghĩ và tính toán thật kỹ về các dự định của bản thân.

Hắn muốn đào tạo một thế lực cho chính mình. Có nghĩa là hắn sẽ cần rất nhiều trợ thủ làm việc cho hắn. Chuyện quan trọng nhất của hắn là tu luyện, không thể cứ có chuyện gì thì cũng cần hắn phải đích thân đi làm.

Nhưng mà, ở giai đoạn trước mắt thì đúng là khó tránh khỏi tự thân đi làm. Tối thiểu thì cũng phải xây dựng được bộ máy nòng cốt của tổ chức này. Sau đó mới có thể để mặc cho nó tự vận hành và trưởng thành.

Hơn nữa, phải tìm được nhân tài tương ứng với từng chức trách và nhiệm vụ. Về chuyện đó thì chỉ có thể thông thả làm, có muốn gấp thì cũng không gấp được.

Về phương diện lòng tin, hắn cũng có suy nghĩ qua. Sau khi suy đi tính lại một cách cẩn thận. Cũng nhiều lần tự vấn lương tâm. Trần Minh Quân quyết định, đối với những cá nhân nòng cốt trong tổ chức, hắn phải thi triển Lạc Thần Thuật lên người họ.

Dĩ nhiên, người khác dùng Lạc Thần Thuật thì đều sẽ biến đối phương thành nô lệ của mình. Còn thứ mà hắn muốn lạc ấn vào đầu họ chỉ có lòng trung thành tuyệt đối với hắn.

Làm như vậy cũng không tính là biến họ thành con rối. Bởi vì hắn không can thiệp vào tư duy tình cảm khác. Hắn chỉ cần họ trung thành với hắn, bấy nhiêu đó là đủ.

Khi đã có một số quyết định cơ bản, Trần Minh Quân tạm gác chuyện tổ chức qua một bên. Hắn bắt đầu nghĩ về chuyện của 2 ngày sau.

“Nếu đã quyết định lạc ấn lòng trung thành vào đầu bọn họ, mình cũng sẽ truyền dạy cho họ phương pháp tu hành tốt nhất mà mình có”

Trần Minh Quân bắt đầu sờ cằm, suy tư và nói chuyện một mình

“Những vấn đề về tu luyện nhập môn có khá nhiều điểm bất đồng với kiến thức chung của vũ trụ. Có lẽ, mình nên bắt đầu chỉnh lý từ bây giờ. Nói không chừng, ngày nào đó sẽ có thể cho ra đời một phương pháp tu luyện hoàn chỉnh và đúng đắn nhất”

Nghĩ tới đây, ánh mắt Trần Minh Quân sáng lên. Lòng hắn đột nhiên cảm giác hào hứng và phấn khởi rất nhiều. Bởi vì, nếu chuyện này thành công, hắn sẽ trở thành người tiên phong, phá vỡ rất nhiều vách ngăn trong quá trình tu luyện, được tu sĩ toàn bộ vũ trụ kính trọng và nhớ ơn đời đời kiếp kiếp.

Ai mà không có chút lòng hư vinh. Huống gì Trần Minh Quân cũng chỉ là một thiếu niên trẻ. Cho nên, khi nghĩ tới thành quả to lớn trong tương lai, trái tim cũng không thể nhịn được mà đập nhanh hơn. Chuyện này cũng không xấu, là động lực cho người trẻ tuổi phấn đấu vươn lên. Chỉ cần đừng quá tiêu cực với hư vinh là được.

Thế là, Trần Minh Quân bắt đầu biên soạn và chỉnh lý lại quá trình tu luyện của các giai đoạn nhập môn. Trong đầu hắn không ngừng hiện ra những dòng kiến thức có liên quan đến quá trình này. Rồi lập tức được hắn dùng ngôn ngữ của thế giới này mà khắc xuống một quyển sách trắng.

“Bắt đầu tu luyện thì cần phải trải qua lần lượt 9 giai đoạn cơ sở, còn gọi là các bước nhập môn”

“Đầu tiên là giai đoạn Tiểu Chu Thiên. Người tu luyện cần phải dùng sức mạnh ý chí và khả năng tưởng tượng để vận hành tiểu chu thiên, kết hợp với nhịp thở đều đặn. Cứ cố gắng như vậy ngày này qua ngày khác, đến khi bản thân có thể cảm nhận được sự tồn tại của chân khí thì đã bước sang giai đoạn thứ 2, gọi là Khí Cảm”

“Ở giai đoạn Khí Cảm, cần phải không ngừng tăng cường số lượng của chân khí. Mục tiêu là để chân khí khai phá độ rộng của kinh mạch. Đến khi nào chân khí di chuyển trong kinh mạch đủ nhiều để có thể cảm nhận được rõ ràng thì xem như đã hoàn thành giai đoạn 2. Chính thức bước sang giai đoạn 3, Khai Mạch”

“Đang trong giai đoạn Khai Mạch, mục tiêu của tu sĩ cũng không có thay đổi, vẫn là cố gắng tăng cường số lượng chân khí. Đến khi nào chân khí có thể lấp đầy toàn bộ tiểu chu thiên thì được tính là nhảy sang giai đoạn 4, Thông Mạch. Thông ở đây là thông suốt, nghĩa là chân khí có thể thông suốt toàn bộ tiểu chu thiên”

Các giai đoạn này không ảnh hưởng gì đến sức mạnh của tu sĩ. Về bản chất thì tu sĩ lúc này vẫn là người bình thường. Chỉ là trong thân thể có chân khí, cho nên sức khỏe sẽ tốt hơn người thường rất nhiều. Đồng thời, các giác quan cũng sẽ đặc biệt nhạy bén.

Thời điểm này mà xảy ra chiến đấu thì tu sĩ chỉ có thể chiến đấu bằng các loại kỹ xảo của người thường. Hoàn toàn dựa trên sức mạnh cơ bắp và kỹ năng cá nhân. Tóm gọn lại là cũng chẳng khác gì người thường.

Trần Minh Quân cẩn thận xem lại mấy giai đoạn đầu này thêm lần nữa. Tự thân cảm nhận xem những gì mình viết có đủ ý chưa, cần chú ý cái gì hay không, nếu có thì bổ sung, nếu cần giải thích thì giải thích.

Ví dụ như, từ Tiểu Chu Thiên mà muốn nhanh chóng đạt được Khí Cảm thì có thể sử dụng ngoại vật hỗ trợ. Hắn còn liệt kê sẵn một số loại kỳ vật thiên nhiên, đặc điểm nhận dạng, cách hình thành và những nơi có thể tìm thấy. Cả một thứ cùi mía như Nguyên Khí Thủy cũng được hắn đưa vào. Bởi vì thứ này quá dễ tìm ra, ai cũng có thể tự làm. Năng lượng của chúng tuy không lớn, nhưng vẫn là cao hơn so với hơi thở hít vào.

Ngoài ra, hắn còn đề vào một số ngoại vật dạng nhân tạo. Ví dụ như thuốc viên, thuốc nước, thuốc bột phấn, … từng loại đều được hắn đề ra, bao gồm cách bào chế và nguyên liệu cần thiết. Dĩ nhiên, bởi vì nguyên liệu có thể sẽ khác nhau giữa các nền văn minh, cho nên hắn mô tả đặc tính và dược tính của từng loại, nếu không tìm thấy thì có thể tìm nguyên liệu thay thế.

Sau cùng, hắn còn ghi chú rõ thêm. Những ngoại vật này cũng có thể được dùng để tăng nhanh quá trình luyện hóa ra chân khí. Nghĩa là không chỉ dùng để đẩy nhanh Khí Cảm, còn có thể dùng cho mục đích tăng cường nhanh số lượng chân khí.

Không thể không nói, Trần Minh Quân thực sự rất nghiêm túc với cái “dự án” to lớn này của hắn.

Sau khi đã nghiền ngẫm lại nhiều lần, cảm thấy đã đủ “chi tiết” cần thiết. Hắn mỉm cười hài lòng rồi chuyển sang giai đoạn tiếp theo.

“Từ bắt đầu cho tới khi đạt tiêu chuẩn Thông Mạch, người tu luyện chỉ có thể vận chuyển tiểu chu thiên. Chính vì vậy mà tốc độ luyện hóa ra chân khí vô cùng chậm. Sau khi đã Thông Mạch, người tu luyện đã có đủ điều kiện để bắt đầu đổi cách vận hành chu thiên, từ tiểu chu thiên thành đại chu thiên. Cái gọi là tiểu chu thiên, tức là vận chuyển năng lượng đi theo Nhâm Mạch và Đốc Mạch, khi đi đủ một vòng là một chu thiên. Còn đại chu thiên thì cần vận chuyển năng lượng cùng chân khí đi khắp bát mạch. Khi hoàn thành một vòng toàn bộ bát mạch thì mới được xem là xong một chu thiên”

Trần Minh Quân lại bắt đầu giải thích chi tiết ra. Sở dĩ cần đạt tới Thông Mạch mới có đủ điều kiện vận chuyển đại chu thiên là vì đại chu thiên quá dài. Cần phải có một lượng chân khí đủ nhiều tới mức tối thiểu thì mới có thể bắt đầu. Cái này giống như một thiết bị cần nguồn điện 220v mới chạy được thì sẽ không thể chạy bằng nguồn điện 110v. Đơn giản mà dễ hiểu vậy thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.