"Trẫm vừa rồi mới nghe được, cổ bị gãy gì đó là sao hử?" Hách Liên Diệu lười biếng dựa người vào ghế, ngẩng đầu hỏi.
"Những đồ trang sức này quá nặng, cho nên nô tỳ không quen ạ" Phong Vô Ý dịu dàng trả lời, một mặt khác thì đưa tay xoa bóp bả vai cho hắn.
"Về sau rồi sẽ quen thôi" Hách Liên Diệu híp mắt, ngón tay nhặt lên một thứ nàng vừa làm rơi xuống. Tất cả đồ trang sức đều được làm từ bạc trắng, tại sao lại nặng được, hơn nữa làm gì có phu nhân hay vị tiểu thư nào kêu nó nặng đâu? Xem ra hoàn cảnh lúc trước của nữ nhân này quả thật không tốt, nhưng mà, theo tin tức của thám tử truyền lại ngày hôm qua, thì hình như nàng ở Phong gia rất vui vẻ mà!
Phong Vô Ý vào lúc hắn không nhìn thấy thì bĩu môi, theo ý nàng, đồ trang sức ở thời đại này được làm ra thì độ khéo léo không thể so với thời hiện đại, cho dù là thiết kế hay là tay nghề đều như nhau..... Nhưng mà tất cả lại đều làm được bằng vàng bạc, nếu muốn rời khỏi hoàng cung thì thứ dễ nhất có thể mang đi chắc cũng chỉ có nữ trang này mà thôi.
"Vũ Y, trẫm muốn nghe ngươi đánh đàn" Hách Liên Diệu đột nhiên nói.
Phong Vô Ý nghe thế, quay qua nhìn cây đàn cổ trên bàn, sau đó cũng ngẩn người mà dừng lại động tác trên tay.
Vì có thể thực hiện một số nhiệm vụ đặc biệt, âm nhạc nàng được học cũng rất nhiều, dù là violon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-sat-nu-de/2454222/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.