Hai mắt Diệu Thiện đằng đằng sát khí đưa tay tung ra Phách Không chưởng đồng thời giận dữ quát :
- Ngươi tự tìm đường chết!
Nhưng chưởng lực mạnh mẽ vô song của Diệu Thiện lại bị Kim Lão Lão lách người né tránh, và cười ha hả nói :
- Rõ ràng biết khinh công của ta không tệ, tại sao lại dùng Phách Không chưởng? Diệu Thiện, có giỏi thì cứ đấu chính thức với ta!
Diệu Thiện tỏ ra muốn xông vào nhưng suy nghĩ gì đó lại thôi.
Kim Lão Lão cười nói :
- Sao hả? Không có gan à?
Diệu Thiện tức tối quát :
- Họ Kim kia, ngươi đừng có quên tính mạng của ngươi đang nằm trong tay ta.
Kim Lão Lão cười khổ sở :
- Không có quên nhưng ta đã thông suốt. Con người cho dù có sống đến trăm tuổi rốt cuộc cũng chỉ có một cỗ quan tài và một nấm mồ. Vì vậy chết không có gì đáng sợ, huống hồ ta vẫn còn tới sáu canh giờ, bấy nhiêu cũng đủ rồi.
Từ miệng của ái đồ Thủy Cô Nương, Kim Lão Lão hiểu thấu đáo bên phía bọn quần hùng trên thực tế đã phát động tiến công cho nên mới có những lời như vậy. Đồng thời cũng kiên quyết lập trường kiên định của mình.
Diệu Thiện hình như vẫn còn chưa tỉnh ngộ được câu nói của Kim Lão Lão, bất chợt nhíu mày hỏi :
- Hôm nay là ngày gì?
Đột nhiên, Lữ Chính Anh từ trên cao hạ xuống trước mặt Diệu Thiện như một thiên thần, đồng lúc cười nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-sat-lenh/2940952/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.