01
Tôi không biết người khác nhập học năm nhất đến trường như thế nào.
Vì muốn tôi có thể hòa hợp với tập thể, bố mẹ tôi bắt tôi ngồi máy kéo đến cổng trường.
Khi tôi xách túi da rắn xuống xe, ngay lập tức trở thành phong cảnh xinh đẹp nhất.
Các bạn cùng phòng nhìn thấy tôi, ai cũng trợn mắt há mồm.
Vội hỏi tôi.
“Đôi giày cậu đang đeo có phải là đôi giày giải phóng trong truyền thuyết không?”
(Ảnh minh họa dưới bình luận nha).
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua.
Là đôi giày hơn hai vạn (66.120.000 VND) một thời gian trước có người nổi tiếng có tích V là đối tác thương hiệu.
Tôi hơi lúng túng hỏi lại họ.
“Đôi giày này có vấn đề gì sao?”
Chẳng lẽ tôi mới giả nghèo ngày đầu tiên mà đã thất bại?
Đôi giày này chắc cũng đủ rẻ rồi mà.
Mấy cô gái lắc đầu với vẻ mặt trông hơi quái dị, vội nói rằng không có vấn đề gì cả.
Lòng tôi lại càng căng thẳng.
Càng ngày càng có cảm giác họ đã bắt đầu nghi ngờ tôi.
Xem ra, đã đến lúc tiến hành plan B - kế hoạch nhặt ve chai!
02
Vì thế, trong lúc huấn luyện quân sự.
Mỗi khi nghỉ giải lao, tôi liền kéo túi da rắn của người nổi tiếng nào đó, liều mạng nhặt ve chai ngay trước mặt mọi người.
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, thành công làm học sinh toàn trường biết Hạ Thất Thất tôi rất nghèo.
Tôi cũng nhờ vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ra-toi-khong-ngoc-chut-nao/2789980/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.