09
Tôi đang đi trên đường, đột nhiên cảm giác có người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, lại còn âm thầm chỉ trỏ tôi.
Tôi cũng không để ý mấy chuyện này.
Tôi đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể thay đổi hình tượng của mình trong lòng các bạn học toàn trường, làm cho bọn họ tin tưởng rằng tôi thực sự rất nghèo.
Đi vào phòng học.
Đúng lúc nghe được vài người đang nói chuyện phiếm.
Triệu Miêu bĩu môi hỏi một học sinh nam: “Con trai mấy cậu thực sự rất thích câu cá à?”
“Trên mạng có một câu truyện cười, một cậu trai câu được một khối thi thể, để không ảnh hưởng đến việc câu cá nên đã đặt thi thể sang một bên rồi tiếp tục câu cá cả đêm, qua ngày hôm sau mới nghĩ đến việc đi báo cảnh sát.”
Thần kỳ như vậy sao?
Tôi vểnh tai lên nghe lén.
Kiều Hân mở miệng nói: “Chắc là thật đấy, nghỉ lễ quốc khánh, Tôn Phóng mời tôi đi câu cá, một người mất một nghìn tệ, anh ấy đưa ngay không chớp mắt. Nhưng mà nơi đó môi trường cực kì tốt, vừa nhiều loại cá lại còn vừa đẹp nữa. Tôi câu được rất nhiều con cá nhỏ xinh xắn.”
Mắt tôi sáng lên, biết phải giả nghèo như thế nào rồi.
Bố tôi rất thích đi câu cá ở ngư trường nhà mình.
Tôi vội vàng nói với vẻ mặt kinh ngạc.
“Oa, mấy cậu đều có thể câu cá, gia đình nhất định rất giàu nhỉ? Không giống như tôi, trước nay chưa từng câu cá.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ra-toi-khong-ngoc-chut-nao/2789974/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.