Nhắm hai mắt lại, hàng lông mi khẽ chớp ép cho nước mắt tuôn rơi, chiếc mặt nạ lạnh lùng bị xé tan trong khoảnh khắc, Tiếu Vũ Hàm nắm chặt một góc chăn, khóc không tiếng động. Cha mẹ mất sớm, khiến cho từ nhỏ cô đã trở nên kiên cường, khổ sở hay mỏi mệt gì cũng đều không đánh gục được cô, đã bao nhiêu năm trời không nhỏ một giọt nước mắt, thì ra, tất cả nước mắt của cô đều chỉ có thể vì một mình Dạ Ngưng mà rơi.
Dạ Ngưng liếc nhìn Tiếu Vũ Hàm, cắn môi, cố chịu đựng nỗi đau đớn âm ỷ nơi hạ thân, gian nan đứng dậy từ sô pha.
Cố hết sức cúi người, Dạ Ngưng nhặt lấy quần áo bị ném lung tung trên mặt đất, quay lưng về phía Tiếu Vũ Hàm, yên lặng mặc lên người.
Thanh âm tiếng vải ma sát với cơ thể truyền tới tai Tiếu Vũ Hàm, cô chậm rãi mở mắt.
“Em đi đây, Vũ Hàm.” Đơn giản mặc xong xuôi quần áo, Dạ Ngưng lưu lại một lời cuối cùng, thanh âm của nàng rất thấp, lộ ra vô hạn bi ai.
Hô hấp của Tiếu Vũ Hàm có chút dồn dập, bàn tay siết chặt lại, muốn nói “đừng đi”, lại thế nào cũng không nói được nên lời.
Đợi khoảng một phút đồng hồ, Dạ Ngưng vẫn không nghe được những lời mình muốn, thở thật dài, nàng đứng dậy, chậm rãi bước đi.
Mỗi một bước tiến tới, trái tim đều nhói lên, hy vọng cũng theo đó mà từng phần tan biến, thẳng đến khi cánh cửa bị đóng lại thật mạnh, Dạ Ngưng cũng vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ra-thi-em-rat-trong-sang/3009457/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.