Trong lúc nhất thời, không khí có chút đông cứng, Dạ Ngưng lúng túng nhìn Lâm Nhược Nhiên, không biết lúc này mình nên làm thế nào, mà Tiếu Vũ Hàm lại vẫn chỉ ngồi một bên, không chớp mắt nhìn cô.
Nhìn bộ dáng có chút ngốc nghếch của Dạ Ngưng, Lâm Nhược Nhiên lắc đầu cười khẽ, quơ quơ cái ly trong tay, thở dài: “Tôi không nên nhắc tới những chuyện này, có lẽ là bởi em và cô ấy quá giống nhau.”
Dạ Ngưng nhìn Lâm Nhược Nhiên, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó để an ủi, nhưng cuối cùng mọi lời định nói lại đều nuốt xuống bụng.
Lại nhìn chằm chằm cái ly xuất thuần một hồi, thế này Lâm Nhược Nhiên mới ngẩng đầu, nhìn Dạ Ngưng: “Dạ Ngưng, em phải đối xử tốt với Vũ Hàm đấy.”
“Vâng.” Dạ Ngưng dùng sức gật đầu, đưa tay cầm lấy tay Tiếu Vũ Hàm, nắm chặt như vậy mới phát hiện bàn tay cô lạnh như băng.
Tiếu Vũ Hàm nhìn Lâm Nhược Nhiên, nét đau lòng tràn đầy trong ánh mắt, nỗi đau khổ tương tư, nỗi khổ thầm mến, người chưa từng trải qua sẽ vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được…Cho dù là cô cũng không thể hoàn toàn cảm nhận hết được nỗi lòng của Lâm Nhược Nhiên. Nhiều năm qua như vậy rồi, người theo đuổi Lâm Nhược Nhiên nối dài không dứt, nhưng chưa bao giờ thấy cô động lòng với bất kỳ ai, ba mươi tuổi, đã ba mươi tuổi rồi, Tiếu Vũ Hàm muốn hỏi Lâm Nhược Nhiên, chẳng lẽ chị muốn cả đời này cứ tiếp tục như vậy sao? Nghĩ rồi nghĩ lại thôi, đúng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ra-thi-em-rat-trong-sang/3009419/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.