Dạ Ngưng bị Hà Lâm Nhiên đè trong lòng đến nỗi có chút khó thở, vươn tay đẩy đẩy bả vai cô: “Đây là chị đang giúp đỡ kiểu gì thế hả? Mau, buông ra, ngạt chết em.”
Hà Lâm Nhiên ấn đầu Dạ Ngưng xuống, vẫn không buông tay, cười tủm tỉm nói: “Em nghĩ rằng tôi thích ôm em lắm à? Làm thế này không phải là vì tôi muốn thử quân tình sao?”
“Quân tình gì?”” Dạ Ngưng nghe cô nói thế có chút mơ hồ, Hà Lâm Nhiên cũng lười quản Dạ Ngưng, mắt len lén liếc về một phía góc khuất, khóe môi cong lên. Vũ Hàm, cậu thật có kiên nhẫn.
“Giờ tôi phải đi rồi.”
“Đi là đi thế nào chứ?” Vẻ mặt Dạ Ngưng buồn bực, không phải nói là thử sao? Đây là thử cái gì? Sao có cảm giác mình bị chiếm tiện nghi nhỉ?
“À.” Hà Lâm Nhiên thấy Dạ Ngưng như vậy liền cười nhẹ, ánh mắt biến đổi, mờ ám thổi một hơi bên tai nàng: “Tôi nói cho em biết, nhóc con, nếu một lát nữa Vũ Hàm đi ra, vậy đủ chứng minh rằng em hấp dẫn, nếu cô ấy không có phản ứng gì, vậy thì em sớm chết tâm tư này đi.” Nói xong, đàn chị Hà liền buông Dạ Ngưng ra, vung tay đi về phía khu ký túc xá, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm bóng dáng người ta cả nửa ngày, lấy tay cọ cọ lỗ tai, đây rốt cuộc là có ý gì?
***
“Thế nào, lão tứ, đàn chị thế nào?” Hà Lâm Nhiên vừa đi không lâu, lão đại liền dẫn theo lão nhị lão tam xông ra, Dạ Ngưng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ra-thi-em-rat-trong-sang/3009343/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.