Ngày còn bé, tớ rất ghét bị cảm vì mỗi lần như vậy, cơ thể tớ sẽ trở nên vô cùng mệt mỏi, tớ không thể vui chơi, chạy nhảy, càng không thể tắm mình dưới những cơn mưa mát rượi đầu hè hay chạy lông bông giữa cái nắng ấm áp của mùa đông. Tuy nhiên, liệu rằng cậu có tin, trên đời này vẫn tồn tại một loại cảm khiến cho người ta cứ muốn đắm chìm mãi không thôi? Riêng tớ thì tin, tin vô điều kiện, vì biết sao được khi mà tớ lại chính là một trong những nạn nhân yêu quý của cơn cảm đó cơ chứ.
Hôm nay đối với tôi kỳ thực là một ngày vô cùng đặc biệt. Còn đặc biệt như thế nào thì ngay bây giờ đây tôi vẫn chưa thể tiết lộ được. Để chuẩn bị cho ngày này, tôi đã lên kế hoạch từ rất nhiều tháng trước và cho tận lờ mờ sáng hôm nay mới hoàn thành. Thực ra, thứ mà tôi chuẩn bị cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ là so với một đứa hậu đậu thì đó lại được xem như là một thành tích. Thôi chết rồi, mở đầu mãi miên man mà lại quên mất chưa giới thiệu về bản thân mình. Hừm, thôi thì bắt đầu từ hoàn cảnh trước đi vậy.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, thậm chí nếu không muốn nói là giàu có. Nguồn thu nhập chính trong nhà tôi đều một tay bố chu cấp. Nhắc đến bố, tôi có chút tự hào vì sở dĩ, bố tôi là chủ của một chuỗi nhà hàng - khách sạn lớn có tiếng ở Hà Thành. Khỏi phải nói, cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-qua-kho-de-ben-anh/2063753/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.