Chương trước
Chương sau
Nhìn Lộ Tùy tâm đem ngân phiếu thu vào trong ngực, khuôn mặt tuấn mỹ của Vũ Mặc Phong khó có thể không kinh ngạc! nàng…nàng quả thật không hề giống nữ nhân khác a?
Sai thủ hạ đi xuống lấy ngân phiếu mang lên cho nàng, sau đó nhìn nàng tự nhiên đem bỏ vào ngực, hắn thật hoài nghi có phải mắt Tam hoàng huynh bị che mất hay không, bằng đầu óc của Tam hoàng huynh, sao lại không phát hiện ra một nữ tử đặc biệt như Uông Tùy Tâm? Hôm đó Tam hoàng huynh xuất thần như vậy có phải là nhận ra nàng không giống với những nữ nhân thế tục thông thường? cốt cách thanh tao, tính tình tĩnh lặng, trên người nàng tản mát một khí chất làm rung động lòng người nhưng lại có lúc thực tế như mọi nữ nhân khác! Nàng, là mê hồn hương!.
“Đa tạ hai vị giúp đỡ”. Hai nghìn lượng a, Oa, cuộc sống sau này của nàng và Tử Vân sẽ vạn lần sung sướng rồi, ông trời cũng có lúc đối tốt với nàng a! hôm nay đúng là chết đói nhặt được một ổ bánh mỳ lớn từ trên trời rơi xuống. Quan trọng bây giờ là sống thật tốt trong Lộ vương phủ rồi sẽ tìm cơ hội để thoát thân.
“Tùy Tâm vốn không được tự do ra ngoài như thế này, hôm nay được gặp hai vị âu cũng là phúc ta thu được từ kiếp trước, sau này nếu có cơ hội sẽ gặp lại, cáo từ” nàng đứng dậy nói thật lòng mình nhưng nghe giống như những lời khách sáo.
“Tùy Tâm… phải quay về sao?” Dương Á Sơ biết rõ hôm nay tại sao nàng xuất hiện ở đây, nhưng là…hắn không đành lòng nhìn thấy nàng chịu bao ủy khuất như vậy, một cô gái không nên có một cuộc sống như thế, hắn phải làm gì mới giúp được nàng đây?
“Đúng vậy”, nàng trả lời hắn rồi hướng về phía vị hoàng đến đang trầm mặc gật đầu, Lộ Tùy Tâm xoay người đi ra phía ngoài.
“Ta còn một câu thắc mắc muốn hỏi nàng” thanh âm đột ngột vang lên làm cho Lộ Tùy tâm cước bộ dừng lại, quay đầu lại nhìn, hai vị nam tử xuất sắc bất phàm đang nhìn nàng chằm chằm, bắt gặp phải ánh mắt đẹp đến rung động lòng người của giai nhân tim không khỏi đập càng nhanh.
Hai mắt nhìn nàng đầy vẻ lưu luyến, Vũ Mặc Phong toàn thân cảm thấy một loại tình cảm mãnh liệt chưa bao giờ có.
“Phong công tử xin cứ nói”, nàng cũng tò mò rốt cuộc hắn còn muốn biết gì về nàng nữa?
“Nàng đối với Vương gia có còn tình yêu nữa hay không?”
Lông mi dài che mất ánh mắt làm cho nàng giờ phút này không nhìn ra ý thâm sâu của hắn.
Lời đồn Hoàng đế là thiếu niên anh tuấn, tâm ý sâu thẳm, cơ trí phi phàm quả không ngoa, đối phó với thủ đoạn của mấy vị hoàng huynh cũng rất lạnh lùng quyết đoán, mà hắn chỉ chỉ giao những trách nhiệm quan trọng cho vị Tam hoàng huynh Vũ Mặc Nhiên, người uy hiếp địa vị của hắn nhất trong hoàng thất. Mọi người không rõ vì sao hắn lại không chấn áp Vũ Mặc Nhiên ngược lại còn tín nhiệm, vô cùng thân thiết? Lộ Tùy Tâm lại cho rằng đây mới chính là cái tâm cơ sâu đến không lường được của hắn, để Vũ Mặc Nhiên ở bên cạnh là muốn theo dõi hắn sao, nếu đã vậy sao không để hắn phát huy hết năng lực, trở thành cánh tay phải đắc lực nhất của mình, hay là…chỉ muốn gây áp lực cho mấy vị hoàng huynh nên mới đánh núi động hổ. Hắn cũng không hề coi thường tâm cơ của Vũ Mặc Nhiên, không có tham vọng thì tốt, nếu có xử lý sau cũng không muộn. Tâm tư như vậy mới chính là bậc đế vương a!
Trong lòng thở dài, nàng đang định trả lời nhưng sao Dương Á Sơ lại có chút khẩn trương? Khẩn trương? Hắn khẩn trương cái gì a? mày liễu hơi nhíu lại, Lộ Tùy Tâm cảm giác có một số việc vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng nhưng lại nghĩ không ra đó là cái gì.
“Tình? Nếu như nói ta cùng Lộ vương gia có quan hệ thì chỉ có thể là vô tình, đời này Tùy Tâm ta sẽ không vướng vào thứ gọi là Tình”
Lời của nàng là thật lòng, nhân sinh ngắn ngủi không biết có được hơn mười năm, tội gì vì hai chữ ái tình mà lâm vào bể khổ lần nữa?
Uông Tùy Tâm tình thâm? Nhưng lại dùng tính mạng để yêu. Nàng có thể hiểu cho lựa chọn ấy nhưng không cách nào đồng tình.
Nàng với Triệu Trung Nghiệp là tình mỏng? Nhưng kết cục cũng lại là cô đơn không đúng sao.
Mẹ đối với ba có bao nhiêu tình cảm? ba đối với mẹ thì được mấy phần? hai người họ đối với nàng có tình hay không? Nàng không hiểu nên vẫn canh cánh giữ ở trong lòng. Nàng từng đem tất cả đổ tại là do xuất thân của ba. Nếu ba nàng không sinh ra trong một đại gia tộc gia thế hiển hách liệu nàng cùng bọn họ tình cảm có thể sâu đậm được hay không? Còn cuộc hôn nhân của nàng, trải qua mới biết mình còn quá non nớt. Tình thâm tình mỏng thì đã sao? Tính mạng là thuộc về mình nhưng lại không biết chọn lựa người để mà yêu, giống như mẹ yêu ba, như nàng cho rằng mình yêu Triệu Trung Nghiệp. Bọn ta sai lầm rồi, tình rốt cục cũng không còn luyến tiếc. Lộ Tùy Tâm đi vào suy nghĩ mà bỏ lỡ mất thần sắc của 2 người không được nghe nàng trả lời.
Lộ Vương phủ
“Đáng chết, con tiện nhân kia, người đàn bà kia hại ta bị Lý Tịch chế nhạo” Cao Dung Y khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận. Mấy nha hoàn phía sau cũng sợ tới mức không dám hé răng nửa lời.
“Phu nhân, nô tỳ mang canh hạt sen tới”. Thiếp thân nha hoàn Đông nhi bưng cái khay tiến vào trong đình, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy sắc mặt không tốt của phu nhân không khỏi run tay làm cho canh trong chén ngọc sánh cả ra ngoài.
“Nô tỳ đáng ghét, ngay cả ngươi cũng xem thường ta” vừa dứt lời, một cái tát đã in trên mặt Đông nhi.
“Phu nhân, nô tỳ không có” Đông nhi vội vàng quỳ xuống, sợ tới mức không dám đưa tay sờ vết tát bỏng rát trên mặt, chỉ sợ phu nhân lại nổi giận; phu nhân kể từ lúc trở về từ trúc viện lúc nào cũng vô duyên vô cớ nổi giận, ai chỉ cần nhằm đúng lúc phu nhân tức giận thì đều bị lôi ra trút giận, cuộc sống vì thế không mấy dễ chịu.
“Không dám? Ngươi cho là ta không biết sao? Các người một lũ nô tài đáng chết khẳng định giống Lý Tịch kia sau lưng chê cười ta” nghĩ đến Lý Tịch, Cao Dung Y lại bừng bừng lửa giận đem hất văng cái khay trên tay Đông nhi, chén ngọc cũng vỡ nát.
“Không được, ta Cao Dung Y sao có thể chịu được nhục nhã này, hôm nay ta nhất định phải đòi lại những thứ không thể có.” Đứng dậy đi ra ngoài đình, đi được vài bước rồi như nhớ lại cái gì, quay đầu về phía Đông nhi đang quỳ.
“Ngươi đi nói cho Lý Tịch, ngay bây giờ ta sẽ đi giáo huấn con tiện nhân Uông Tùy Tâm kia, nếu nàng hứng thú cứ việc đến xem”. Có Đại phu nhân che chở thì đã sao? Hôm nay lửa giận không phát ra, nàng không tiêu được mối hận trong lòng.
***************
“Phu nhân, Ngũ phu nhân này…” Tiểu Quyên thử dò ý của chủ nhân nhà nàng.
Đôi môi mọng đỏ quỷ bí cười, vậy là trò hay đã bắt đầu.
*****************
“thật?” giai nhân một thân bạch y nhu nhược trong mắt xẹt qua một tia sáng.
“Thật, tiểu thư, Ngũ phu nhân trong đình rất tức giận, còn muốn Đông nhi đi báo cho Tứ nhân là nếu có hứng thú thì cứ việc đến xem nàng dạy dỗ tiện nhân kia” Tiểu Như nhẹ nói.
“Lý Tịch?” ánh mắt hiện lên tia sắc bén, nữ nhân này không thể để yên, chờ giải quyết xong Uông Tùy Tâm, sẽ đến phiên nàng ta.
“Tiểu thư, chúng ta làm gì đây?”
“Chờ cuộc vui phía trước hẵn” Lý Tịch, hy vọng con cờ trong tay ngươi có thể phát huy tác dụng.
“Nhưng còn Đại phu nhân…” Tiểu Như nhắc nhở hỏi.
“Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc đại phu nhân có mục đích gì?” ngón tay thon như ngọc dùng sức cắm sâu vào lòng bàn tay, ta sẽ cho ngươi xem cách ta thay thế vị trí Đại phu nhân của ngươi, sau đó sẽ là vị trí Vương phi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.