“Sao ư?” Xoay người, Lộ Tùy Tâm nhìn mặt đất trống trải, khóe miệng khẽ mỉm cười, trong ánh mắt cũng mang ý cười làm cho toàn thân nảng tỏa ra ánh quang đoạt lòng người. “Lưỡng cước đạp biến trần thế lộ, dĩ thiên vi cái địa vi lư” xoay người nhìn Tử Vân, “Là ta muốn vậy, đối với ta mặc dù chỉ là giấc mộng nhưng giấc mộng này cũng có cái tốt đẹp”. Cuộc sống mà nàng từng khát khao, nàng muốn ngày ngày được ngắm hoa cho tới lúc tàn, muốn được đi khắp thiên sơn vạn thủy, với điều kiện nàng phải được tự do và có một khoản kha khá mới có thể làm nên chuyện. “Lưỡng cước đạp biến trần thế lộ, dĩ thiên vi cái địa vi lư?, Tử Vân kinh ngạc nhìn phong thái của Lộ Tùy Tâm. Phu nhân thật là đẹp, đẹp như tiên tử vậy. Vì đứng ở phía sau nên Tử Vân không nhìn thấy được phu nhân nhà nàng đang mỉm cười, nụ cười động lòng người, gió nhẹ khẽ lay tay áo như đang phiêu du, mặc dù y phục giản dị nhưng không thể che được hết phong thái tiên tử phàm trần thoát tục của nàng. Vì tò mò muốn tới nơi đây một chuyến mới phải cưỡi gió mà đi,vừa rồi, trong mắt 2 người, nụ cười động lòng người ấy đã rơi vào lòng họ tự lúc nào. “Lưỡng cước đạp biến trần thế lộ, dĩ thiên vi cái địa vi lư” lầm bầm trong miệng, Dương Á Sơ khiếp sợ như sóng biển dạt bờ, từ trước đến nay trên thế gian hắn chưa từng thấy vị nữ tử nào tuyệt mỹ phong trần mạn bất kinh tâm đến vậy. thân là nam nhân, hắn cũng chưa dám nói ra, hắn chẳng lẽ không muốn bỏ lại tất cả đi khắp thiên hạ hay sao?Nhưng là…nghe thấy những lời này của nàng, hắn kính trọng gương mặt tinh xảo mà mê hoặc này, thiên hạ vô song. “Ngươi không xứng với nàng” Dương Á Sơ đứng bên cạnh nói cho hắn. Vũ Mặc Nhiên bỏ qua co nàng? Nàng vừa rồi mới nói đối với hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, cắt đứ duyên phận. Như vậy, Vũ Mặc Nhiên chính là người đầu tiên không thể có được nàng rồi. “Ngươi không xứng với nàng”, trở về thư phòng, bên tai Vũ Mặc Nhiên luôn vang lên câu nói của Dương Á Sơ. Nàng, chỉ 1 câu nói duy nhất đã làm cho Dương Á Sơ kinh ngạc ngay lần gặp đầu tiên. Dương Á Sơ xuất thân từ thủ phủ của Thiên Vũ hoàng triều, đệ nhất công tử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Biết hắn lâu như vậy, Vũ Mặc Nhiên mới thấy lần đầu tiên hắn coi trọng một người đến vậy, đúng vậy, Dương Á Sơ từ khi sinh ra chưa bày tỏ thái độ này với bất cứ ai ngoại trừ Uông Tùy Tâm, kể cả hoàng thượng cũng như vậy, cũng chưa từng có ai làm chuyện gì khiến hắn kinh ngạc, nhưng Uông Tùy tâm lại làm được một cách đơn giản. Lưỡng cước đạp biến trần thế lộ, dĩ thiên vi cái địa vi lư, đây là lời nói của Uông Tùy Tâm sao, loại tâm ý rộng lớn này lại xuất ra từ trên người tiểu thiếp hắn đã phế sao? ,Tình yêu không phải là toàn bộ tính mạng, mà nàng cũng không cần đến tình yêu rồi? nghĩ đến lời nàng, nghĩ đến nụ cười kia,Vũ Mặc Nhiên phát hiện trong đầu mình toàn là lời của nàng, không, hắn Vũ Mặc Nhiên chưa bao giờ như thế, Uông Tùy Tâm có tài đức gì?(anh bị si mê rồi, còn cố chối nữa, em chưa thấy ai như anh a) Đêm tối bao trùm lấy trúc viện, khiến cảm giác lại càng hoang vu, trong phòng phát ra ánh sang nhu hòa nhưng như có đèn chỉ dẫn, Vũ Mặc Nhiên không biết tại sao mình lại đi tới nơi này nữa, muốn chứng minh điều gì?Hay là đến tột cùng muốn chứng minh lời của Dương Á Sơ là sai lầm. trên đời này chỉ có nữ nhân không xứng với hắn chứ không có chuyện hắn không xứng với nữ nhân. Là không cam lòng sao, hắn cũng không thể trả lời. Bên trong, Lộ Tùy Tâm nhờ Tử Vân mang đến một quyển sách, nội dung trong sách nàng không có hứng thú, rồi nói thói quen nhìn đèn điện sang như ban ngày chứ ở đây ngọn đèn mờ mờ làm nàng càng không có tâm tình để đọc, nhàm chán để quyển sách trên tay xuống, nhìn một bên Tử Vân đang thêu thùa may vá, thật ra Tử Vân dáng người cũng không tệ, thanh tú động lòng người, nếu ở hiện đại chắc cũng có một đống người theo đuổi. Nàng bây giờ lại nhớ đến mẹ của mình, không rõ tại sao mẹ lại yêu một nam phân phong lưu hay là yêu tiền của ba nữa, nàng cũng có tò mò nhưng biết rồi cũng có ý nghĩa gì? Nàng thỉnh thoảng nhàm chán cũng có lúc nhớ tới, nơi này buổi tối cũng chỉ có thể ngủ, không có gì cả, nhưng chẳng lẽ một người có thể ngủ một ngày hai tư tiếng sao? “Tử Vân, ngươi nhìn rõ sao?” làm vậy không tốt cho mắt a. Tử Vân ngẩng đầu, bỏ đồ trong tay xuống, vội vàng đứng dậy trải chăn trên giường “Phu nhân, người muốn ngủ sao?” nàng định tối nay thêu một cái khăn cho phu nhân, nàng xem phu nhân ngay cả khăn cũng không có nên muốn thêu cho phu nhân. “Cùng ta hàn huyên có được không!” “Được a” Nhìn Tử Vân dùng ánh mắt mong đợi nhìn nàng, Lộ Tùy Tâm không khỏi bật cười, nha đầu này, thật thú vị “Phu nhân, người cười cái gì?” Tử Vân lấy tay vuốt mặt, trên mặt có vết gì sao? “Tử Vân, ngươi thật đáng yêu biết không? Thật ra thì ta rất cảm kích Đại phu nhân đã đem ngươi tới đây, nếu không một mình ta sẽ rất cô đơn.” Mặc dù Lộ Tùy Tâm cũng thường cùng cô đơn làm bạn. “Tử vân cũng rất vui có được chủ tử tốt như phu nhân” trong phủ các tỷ muội khác đều chê cười nàng vì hầu hạ Thất phu nhân, nhưng chỉ có nàng biết đi theo phu nhân rất vui vẻ, rất tự do. Phu nhân chưa bao giờ bắt nàng làm này làm kia, nhiều lúc phu nhân còn tranh làm với nàng, chủ tử như vậy làm gì có ở đâu cơ chứ. Cho nên nàng cũng tự thấy mình may mắn khi đi theo phu nhân. “Ta từ nhỏ sống trong 1 đại gia đình, mặc dù cuộc sống không thiếu thứ gì nhưng tâm hồn ta lại khô khốc, ta mong ước được cha mẹ yêu thương, nhưng ta phát hiện ta vĩnh viễn không thể đạt được những thứ đó, cho nên ta muốn có 1 gia đình riêng, 1 hài tử khả ái, cho nên ta lập gia đình, lại phát hiện cuộc sống này sẽ không vì khát vọng của ta mà trở nên hoàn thiện, như phù dung sớm nở tối tàn, dư lại cũng chỉ là bông hoa héo tàn mang theo phiền muộn.” “Phu nhân…” Nhìn qua Tử Vân sắp khóc. Lộ Tùy Tâm giật mình. “Nha đầu, ngươi thật đúng là đa sầu đa cảm mà” “Phu nhân, người thật đáng thương, so với phu nhân, Tử Vân còn khá hơn, ít nhất Tử Vân cũng được cha mẹ yêu thương, chỉ là họ ra đi quá sớm” Phu nhân từ nhỏ đã thiếu tình thương yêu, gả cho vương gia lại bị giáng đến nới này, thì ra trong lòng phu nhân khổ như vậy nhưng vẫn kiên cường cười, Tử vân rất kính trọng phu nhân, thề cả đời hầu hạ phu nhân. “Đáng thương sao? Có lẽ. Con người cái gì cũng có thể thay đổi, nhưng lại không thể thay đổi xuất thân, như vậy chỉ có thể đón nhận mà thôi” “Phu nhân, người có hận vương gia không?” Tử Vân có chút tò mò hỏi Tùy Tâm. “kia, ngươi tin rằng Thất phu nhân của ngươi làm chuyện như vậy sao?” Lộ Tùy Tâm nhàn nhạt hỏi, Uông Tùy Tâm có hận Vũ Mặc Nhiên hay không, nàng không biết, nên không trả lời được, nàng Lộ Tùy Tâm cùng hắn quan hệ nửa điểm cũng không có, chưa nói tới oán hận. “Phu nhân sẽ không làm vậy! đích thị là người khác vu oan. Nhưng hài tử trong bụng phu nhân thì sao?” Tử Vân thốt lên trong lòng không che giấu oán giận. “Không phải là được rồi,người ngoài cuộc nhìn cũng hiểu, Uông Tùy Tâm không thể tư tình với kẻ khác, hơn nữa tội mang thai dã chủng ở đâu mà ra?Hài tử trong bụng là của ai,hài tử không phải tới không đúng lúc mà bởi vì tới trong bụng Uông Tùy Tâm,nên bị Vương gia nghi là dã chủng; nếu Vương gia có thể thờ ơ thì Uông Tùy Tâm phản kháng nào có ích” Lộ Tùy Tâm khẩu khí nhàn nhạt kể, người ngoài kia trong ánh mắt hiện lên tia phức tạp, sự thật vốn là thế,nhưng lời từ chính nàng nói ra khiến hắn không thoải mái. “Cái gì? Ý phu nhân là vương gia không hề muốn hài tử kia?Nhưng là…” “Nhưng mà cái gì? Nữ nhân trong phủ nhiều vô số nhưng vẫn chưa có ai mang thai phải không?” Tử Vân vội gật đầu như băm tỏi. “Đó là vì Lộ vương gia căn bản không muốn những nữ nhân này sinh con cho hắn.”Nếu hắn không cần, bất kể hài tử của Uông Tùy Tâm là ngoài ý muốn, kết cục đã sớm định rồi. “A..” Tử Vân mắt trừng lớn nhìn phu nhân như đang nói chuyện của người khác. Phu nhân như vậy thật xa lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]