Chương trước
Chương sau
“Chẳng qua là…” Vũ Mặc Phong nhìn lão Ngũ đang căng thẳng, khóe miệng cười rõ ràng. Cùng giao thiệp với người thông minh khiến hắn đỡ mệt hơn, nhìn xem, hắn còn chưa nói ra, lão ngũ đã biểu hiện ra quá mức.
“Hoàng thượng, mẫu hậu thân thể nhu nhược, không thể đảm đương trách nhiệm đứng đầu hậu cung, thần đệ khẩn cầu hoàng thượng giao phượng ấn cho quý phi hậu cung đảm trách.” Vũ Mặc Hiên khẽ thở dài, phải mở miệng trước hoàng thượng một bước, vì mẫu thân của mình mà chừa chút mặt mũi, trong lòng thì cười khổ, hoàng thượng cho hắn cơ hội mở miệng, coi như rộng rãi đối với hắn, chẳng qua là? Mẫu hậu,việc gì phải như vậy, chuyện đã định như vậy rồi, phí công thì có ích gì, vì Đại hoàng huynh mà không để ý đến mình sao?
“Như vậy? HIên vương cho là người nào có khả năng đảm trách phượng ấn hậu cung?” Coi như không nhìn lấy lão ngũ trên mặt cười khổ, từ từ chuyển động ngọc ban chỉ, như cũ nói chuyện, phảng phất đang đàm luận một chuyện nhỏ.
Này? Vũ Mặc Hiên mắt liễm vi rủ xuống, đây cũng không phải vấn đề hắn có thể trả lời.
“Hoàng thượng, thần nghĩ đây là chuyện hậu cung, Hoàng thượng nên tự mình định đoạt,có nhất thiết phải hỏi ý kiến của chúng vi thần?” Vũ Mặc Đang tiếp lời nói, đem vấn đề ngược lại cho người ngồi phía trên.
“Nga?” Bàn tay chỉ nghưng chuyển động, nguyên liễm trong hai mắt, từ từ đưa lên nhìn thẳng vào người ở trong, như vực sâu dường trong con ngươi làm cho người xem không hiểu hết ý đồ. Nhưng bình tĩnh nhìn vào, cũng làm cho tâm bên trong 3 vị giật mình, đây chính là khí thế vương giả! Hắn và Đại hoàng huynh trên người cũng không có khí thế như vậy, khí thế trấn áp quần hùng. Có lẽ Tam đệ cũng có khí thế khiếp người nhưng thân là huynh trưởng, Đại hoàng huynh cùng hắn cũng là thất bại, mặc dù hắn từ đầu đến cuối không có ý đồ gì, nhưng là, trong hoàng gia, không thể không làm ít chuyện vốn không muốn làm để sinh tồn. Chẳng hạn như hắn, khát vọng của hắn là làm một người dân bình thường, du ngoạn thế gian, ngao du sơn thủy, thưởng thức mỹ vị nhân gian, nhưng, thân là hoàng tử, là Vương gia, hắn không thể làm gì. Có lẽ hắn cuối cùng là mềm yếu, mà Đại hoàng huynh lại không có năng lực gánh vác giang sơn, Tam đệ có năng lực nhưng cam tâm tình nguyện phò tá Tứ đệ, trở thành trọng thần triều đình, ngũ đệ cùng một mẫu thân với Đại hoàng huynh lại giống như một ngọn gió, vốn là nên tự do tự tại theo gió nhảy múa nhưng cũng bị thực tế ngăn cản.Loại tự do này bọn họ không thể có. Đang ở hoàng thất, cả đời cũng là con cờ của hoàng thất, không có con đường riêng cho mình.
“Lộ vương, ý ngươi như thế nào?”
“Thần đồng ý với ý kiến của Đang vương” tâm tư hoàng thượng bây giờ đến cả hắn cũng không làm rõ được. Phong đệ, tự ngươi cũng có thể ngăn chặn cục diện, cho dù…cho dù một ngày không có Tứ huynh này, hoàng thượng cũng có thể xử lý mọi chuyện sao?
“Tiểu Thân tử, truyền ý chỉ của trẫm, Thái hậu thân thể không được tốt, ngũ vương gia có tâm hiếu thuận, tấu xin Thái hậu an dưỡng tuổi thọ nơi chùa chiền thanh tĩnh, Thái hậu đi trước điều dưỡng phượng thể”
“Tuân chỉ!” thái giám phía sau khom người đáp lời.
“Hôm nay không khí trong lành, ngự hoa viên của trẫm đang trăm hoa khoe sắc, các vị hoàng huynh cùng đi thưởng thức với trẫm a?”
Vũ Mặc Phong đứng lên, thân thể cao lớn trong bộ cẩm vàng hoàng kim, để cho hắn là khí thế hoàng giả cao quý vừa xem không thể nghi ngờ, dừng lại chờ tiểu Thân tử tiến lên, cũng không đợi người khác trả lời, hai tay chắp sau lưng dẫn trước ra ngoài.
Ngũ đệ, ngươi cũng đừng quá để ý, thân là con cháu hoàng tộc, caais này là lẽ đương nhiên, khom lưng đợi hoàng thượng ra trước rồi mới tới lượt, Đang vương dùng ánh mắt ôn hòa nhìn thoáng qua Hiên vương sững sờ ở đó, dù sao cũng là cùng một mẫu thân a! rồi nói cũng là con út của tiên hoàng, mà là hoàng hậu sinh ra, từ nhỏ được sủng ái vạn lần! Chẳng qua là…hôm nay hoàng thượng là Tứ đệ không có tiếng tăm gì a,ai nghĩ ra tâm cơ của hắn lại sâu đến như vậy, có lẽ từ lúc hắn hiêu chuyện cái ngôi vị hoàng đế nhất định phải là hắn! Điều quan trọng là phụ hoàng,chẳng qua là bảo vệ thành quả của tổ tông, ai không hy vọng họ vũ độc bá thiên hạ? cho nên mới phải đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tứ đệ cực kì có dã tâm nhất. hắn vốn tưởng rằng phụ hoàng sẽ đem ngôi vị này cho cho nhi tử hắn sủng ái nhất, nhưng là…vô tình nhất chính là bậc đế vương! Sủng ái? Có thể được bao lâu?
Vũ Mặc Nhiên cảm thấy tầm mắt phía sau hai hoàng huynh, trong lòng lại càng cười khổ, 2 hoàng huynh không thể biết, đứng càng cao, càng nguy hiểm, hắn từ nhỏ cũng hiểu đạo lý này, phụ hoàng sủng ái hắn, không, phải nói là cưng chiều, đối với hắn mà nói giống như trên cung trăng, chỉ có thể ở xa mà ngắm, vĩnh viễn cũng không có cảm giác được đứng trên đó, bên trong xương cốt trong trẻo có lạnh lùng. Cho nên phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho tứ hoàng đệ, đã sớm dự liệu cả rồi. chẳng qua là Đại hoàng huynh và mẫu hậu vì sao không thể hiểu được?
Thân ảnh màu vàng ở phía trước nhàn nhã bước đi chơi, theo sát phía sau là Vũ Mặc Đang đi song song với Vũ Mặc Nhiên, tiếp theo là Vũ Mặc Hiên, sau cùng là một đoạn dài cung nữ cùng thái giám.
Bởi vì hoàng thượng giá lâm, cấm vệ quân cũng nghiêm túc canh gác.
Từ ngự thư phòng đi ra ngoài, đi qua tẩm củng của hoàng thượng, phía trên là tấm biển chữ to màu đen, Phong Vũ Cung, là tên cung Mặc Phong đổi sau khi lên ngôi, quân tuần tra nhìn thấy hoàng thượng xếp hàng quỳ trên mặt đất: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.
“Bình thân”
“Tạ hoàng thượng!”
Chuyển qua hành lang hình cong tinh xảo, phía trước chính là ngự hoa viên, có chuyên trách hàng trăm loại hoa cỏ quý hiếm. Lúc này trăm hoa đua nở, gió nhẹ khẽ lay, cảnh sắc khiến tinh thần con người sảng khoái. Chẳng qua là mấy vị này lớn lên trong hoàng cung nên những thứ hoa này không tác động gì đến. Cảnh sắc này thấy từ nhỏ tới lớn, cũng thành thói quen. Nếu một ngày ngự hoa viên một đóa hoa cũng không có, chắc bọn họ mới thấy kinh ngạc một phen.
Bách hoa đình, cái tên cũng đủ ý nói số hoa ở đây,nằm ở phía trước ngự hoa viên, 80 bậc thang, trên này cảnh sắc vui tươi, có thể nhìn thấy toàn cảnh ngự hoa viên trăm hoa đua nở.
Vũ Mặc Phong ngồi khác với trong ngự thư phòng, giờ phút này hắn ngồi trên nệm êm trên ghế đá do cung nữ chuẩn bị sẵn, nửa người dựa vào, nhàn nhã mà mê người, ưu nhã mà tùy ý.
“Hôm qua Uông Chấn cầu kiến trẫm, nói nữ nhi của hắn bị hàm oan, không biết hoàng huynh nói như thế nào?” trong con ngươi tất cả là hứng thú.
Khóe miệng kéo nhẹ: “ Có hay không thần tự sẽ biết, xuất giá tong phu, nữ nhi của Uông đại nhân đã vào Lộ vương phủ, như vậy là việc nhà của Lộ vương ta, hắn còn có quyền hỏi tới sao?” Oan? Nàng là oan! Nhưng nàng là cam tâm tình nguyện. Uông chấn có thể nhịn hắn tới mức nào?
“ha hả…người không chết là tốt rồi, trẫm không hy vọng ngày ngày có người bên tai than phiền”. Tiếng cười khẽ có lực hấp dẫn trí mạng, trong lời nói lại làm cho người ta rung mình, lão già kia là con cờ trong tay hắn, tuy mất đi cũng không ảnh hưởng tới hắn, nhưng giữ lại cũng không phải không có ích lợi gì, cũng là khả quan.
“Thần hiểu!” mạng của nàng tất nhiên không dễ ném đi như vậy,”Vương gia, Thất phu nhân muốn mấy người giúp nàng xây phòng bếp và sửa lại mái nhà trúc viện” không biết tại sao,lúc mới ra cửa bên tai lúc nào cũng nghe thấy tiếng vọng của Đường Nghiệp. nữ nhân kia muồn làm gì? Nheo lại tròng mắt, hơi chút xuất thần.
Xuất thần? đường đường là Lộ vương gia mà cũng có lúc xuất thần? Vũ Mặc Phong vốn ánh mắt hứng thú pha thêm chút tò mò, nhưng không ngăn cản Vũ Mặc Nhiên.
Khó thấy vị Tam hoàng huynh chưa bao giờ đem nữ nhân để vào trong mắt lại bị một nữ nhân làm cho xuất thần! bảo sao hắn lại thấy hiếu kì cơ chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.