Hai năm nay Vũ Mặc Nhiên có hai con trai và một con gái, trưởng nữ Vũ Tâm Bảo, con của Đại phu nhân, con trai thứ là của tứ phu nhân, con thứ ba mới sinh ra từ tháng trước, là của Tam phu nhân, nhưng hai đứa con trai này Vũ Mặc Nhiên chưa từng để ý tới, chỉ có Tâm Bảo là hắn mới đối xử dịu dàng mà thôi.
Vũ Mặc Hiên thấy bộ dạng Vũ Mặc Nhiên thì hạ mắt, “Tam hoàng huynh, Hiên đệ xin cáo từ trước,” Tam hoàng huynh coi Tâm Bảo như báu vật để mà cưng chiều, là bởi vì Tâm Bảo may mắn có cùng ngày sinh với nàng. Cho nên Tâm Bảo mới nhận được sự sủng ái của Tam hoàng huynh, bởi huynh ấy luôn coi Tâm Bảo là đầu thai của nàng…Nhưng nàng là nàng, tự nói với bản thân rằng, chỉ có nàng, bất kể là ai cũng không thể thay thế.
Vì vậy hắn chưa bao giờ coi Tâm Bảo là đầu thai của nàng, hoặc…cho dù là nàng thì cũng đã uống Mạnh bà thang, chỉ là một linh hồn bình thường.
“Ừm” Vũ Mặc Nhiên khẽ hừ một tiếng.
Ra khỏi Lộ vương phủ, Vũ Mặc Hiên cúi mắt nhìn! Gần đây hắn cũng dần dần không để tâm tới triều chính nữa, hay là đi ra ngoài một thời gian cũng tốt…sau khi trở về…sẽ làm theo nguyện vọng của mẫu hậu! Đối với hắn mà nói lấy ai cũng không quan trọng. Mẫu hậu đã cầu xin thì hắn không thể coi thường, nếu không người lại để ở trong lòng.
Trong một thôn nhỏ thuộc huyện Ly Thủy phía Bắc Thiên Vũ.
Rõ ràng khí hậu lạnh giá nhưng trên bầu trời lại xuất hiện vầng thái dương màu đỏ, khiến trong sân phía trước cách đó không xa vang lên một tiếng kêu lạ thường.
“Cha…mẹ…nhanh lên…người không được nuốt lời đấy!” Chỉ thấy một tiểu cô nương năm tuổi đang ở trong sân vừa nhảy vừa hô, rất vui vẻ. Khuôn mặt đỏ bừng khiến người khác hết sức thương yêu. Mi dài tinh tế, mắt tròn to, môi phớt hồng còn bĩu ra thành hình tròn trên mặt, khiến người ta chỉ muốn tiến lên xoa xoa gương mặt đó.
“Ngưng Nhị, nền đất lạnh lắm, mau đứng lên” Một bé nam đẹp tới kì lạ nhanh chóng nâng tiểu cô nương mệt mỏi ngồi dưới đất dậy, bàn tay trắng nõn véo cái mũi tiểu cô nương, ánh mắt tràn ngập tình cảm “Muội đấy, toàn không nghe lời, thấy mặt đất lạnh chưa hả?”
“Ca ca, sao mẹ vẫn chưa ra?” Môi nhỏ nhắn cong lên tỏ vẻ không vui, mẹ cũng thật là, hôm qua đã nói là hôm nay sẽ đưa cô bé đi chơi ở thị trấn.
Tròng mắt đen lộ ra ý cười, ho nhẹ một tiếng, nha đầu kia vừa nói tới thị trấn thì đã cực kì phấn khích, đúng là cô bé tham ăn.
“Thiếu gia, phu nhân nói ngài đưa tiểu thư vào nhà.” Đi ra từ trong nhà là một vị tiểu cô nương, khoảng chừng mười tuổi, làn da khỏe mạnh trơn bóng như nước, đôi mắt trong suốt mang theo ý cười, tiểu thư chỉ cần nhắc tới việc đi thị trấn là liền vui vẻ.
“Nhược Nhi tỷ tỷ…cho muội ôm cái nào…” Tiểu cô nương nhảy ra khỏi lòng cậu bé khôi ngô, vươn tay với người phía trước.
Nhược Nhi mỉm cười đón lấy tiểu cô nương, nhướn mày với cậu bé khôi ngô: “Thiếu gia, ngài lại lén lút véo tiểu thư hả?”
Cậu bé khôi ngô đang định nói thì bị tiếng của một nam nhân từ trong phòng cắt ngang, “Thông Nhi…”
“Con tới đây cha.” Sau đó thấy tiểu cô nương trong lòng Nhược Nhi trừng mắt lườm, cậu bé rất lo lắng sau này Ngưng Nhị có bị người khác bắt cóc không, có trời mới biết cô bé thích ăn như thế nào? Cô bé thích dính với Nhược Nhi, chẳng phải là Nhược Nhi nấu ăn rất khéo hay sao? Ngày nào cũng quấn quýt nói muốn ăn, nhìn xem con bé sắp biến thành tiểu mập mập tới nơi rồi.
Trong đại sảnh, Dương Á Sơ ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà trong tay.
“Cha…sao vẫn chưa khởi hành ạ?” Ngưng Nhị thoát ra khỏi lòng Nhược Nhi, chạy tới ôm chân Dương Á Sơ. Khuôn mặt đỏ bừng ngẩng lên, ánh mắt tha thiết mong chờ.
Dương Á Sơ đặt chén trà trong tay xuống, bế Ngưng Nhị lên để cô bé ngồi trên đùi, “Đợi lát nữa sẽ lập tức khởi hành, con cũng phải chờ xe ngựa tới mới đi được chứ? Hay Nhị nhi muốn đi bộ?” Sau đó liếc mắt ra bên ngoài, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, “Thông Nhi, con báo cho An thúc là không phải chuẩn bị xe ngựa nữa, bây giờ Nhị nhi muốn lên đường, chúng ta phải đi bộ thôi.”
Thông Nhi lén cười thầm. “Dạ thưa cha, con đi ngay”
“Đừng mà, ca ca, muội không vội đâu!” Khuôn mặt nho nhỏ hơi lo lắng, vội vã chạy xuống kéo tay cậu bé lại.
“Ha ha..” Thấy vẻ mặt tưởng thật của Nhị nhi, mọi người đều bật cười.
“Nhị nhi, con không thể chờ được một lát à?” Hồng Tham cười thành tiếng.
“Nhị nhi thích nhất là tới thị trấn.” Tử Vân cũng đi ra, vừa đi vừa buộc túi quần áo lại.
“Mẹ..” Tiểu cô nương giậm chân, vốn khuôn mặt đỏ bừng nay lại càng đỏ hơn, có thể so với mặt trời bên ngoài được rồi. Chạy kéo mẹ từ trong phòng ra. “Mẹ, cha lừa Nhị nhi, còn có cả ca ca, cả dì Tham và dì Vân nữa, đều bắt nạt Nhị nhi…”
“Phu nhân, lão gia, có thể khởi hành được rồi.” Nam nhân thật thà nắm tay một cậu bé thanh tú đứng ngoài cửa cung kính bẩm báo. Đó là con trai của hắn và Tử Vân, nhỏ hơn Nhị nhi một tuổi.
“An thúc…” Khuôn mặt nhỏ nhắn đang uất ức vừa thấy người bên ngoài của thì mắt sáng lên, vội vàng chạy ra “Xe ngựa tới rồi ạ?”
Nhìn mọi người bỏ đồ lên xe, Dương Á Sơ quay lại ôm nhẹ lấy nương tử hắn: “Không biết tính tình Nhị nhi giống ai nhỉ? Chỗ nào náo nhiệt thì đều thích chui vào.”
Năm năm trôi qua, trên mặt Lộ Tùy Tâm cũng không còn dấu vết ngày trước, thiếu đi ít lạnh lùng, dịu dàng hơn.
Nhìn Dương Á Sơ, “Ai bảo chàng nuông chiều nên mới thành ra như vậy.” Năm năm, nàng trải qua một cuộc sống gia đình bình thường, nàng rất vừa lòng!
“Bên ngoài trời vẫn lạnh lắm” Quan tâm khoác thêm áo choàng lên người nàng, Dương Á Sơ hôn nhẹ lên trán Lộ Tùy Tâm. “Nương tử, ta rất hạnh phúc.”
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn hắn, khuôn mặt mang theo ý cười “Ta cũng rất hạnh phúc.”
…
“Vương gia, phía trước cách đây không xa là Thủy thành, chúng ta tới đó dùng bữa ạ?” Một cỗ xe ngựa lộng lẫy đi trên đường, đánh xe cung kính hỏi vào bên trong.
“Ừ.” Vũ Mặc Hiên vén tấm màn che lên ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, vẻ mặt bình thản.
Hôm nay tiết trời vô cùng đẹp, hai bên đường náo nhiệt lạ thường.
“Quan khách, mời ngài vào dùng bữa.” Tiểu nhị đứng ngoài cửa thấy người trên xe ngựa đi xuống thì mắt sáng lên, cỗ xe này thật đẹp, người bên trong không giàu có thì cũng là quyền quý.
Vũ Mặc Hiên xuống xe, nhìn tấm biển hiệu phía trên, Hương mãn lâu? Trong lòng mỉm cười, cái tên rất hay!
“Một gian nhã gian.” Lạnh nhạt nói, không ngờ một thị trấn xa xôi lại có một tửu lâu trang nhã như vậy.
“Việc này…công tử…thật là ngại quá, nhã gian đã hết, ngài ngồi trong đại sảnh có được không?” Tiểu nhị dè dặt hỏi.
Hết? Vũ Mặc Hiên nhìn toàn đại sảnh, đúng là rất nhiều người, gật đầu, dù sao cũng chỉ là lấp cái bụng mà thôi, huống hồ tửu lâu lớn như vậy đã ngồi kín người, chứng tỏ thức ăn ở đây rất ngon!
“Dạ, xin mời…” đưa vị khách tới chiếc bàn trống duy nhất trong đại sảnh.
Vũ Mặc Hiên uống một ly rượu, có hơi kinh ngạc, rượu thật ngon! Mới nhìn thức ăn trên bàn, mùi thơm truyền đến khiến hắn muốn cầm lấy đũa ngay để thưởng thức.
Gắp một miếng thịt cho vào miệng, hơi mở to mắt, vị rất tuyệt!
Dương Thông Nhi chạy vào trong tửu lâu, tiện tay túm lấy một người “Nhị nhi tới chưa?”
“Thiếu gia, hôm nay tiểu thư không tới đây.” Tiểu nhị bị túm âm thầm nhìn về phía phòng bếp thì mới dám nói to, đùa chứ tiểu thư Nhị nhi bảo hắn không được nói thì hắn phải nghe theo, nhưng tiểu thiếu gia tự mình tìm thấy thì cũng không thể trách hắn được.
Thả người trong tay ra, khóe miệng Dương Thông Nhi mỉm cười, đồ mèo nhỏ Nhị nhi tham ăn này. Cậu bé chỉ biết chắc chắn Nhị nhi sẽ chạy tới đây.
“Thiếu gia..” Chủ quán đặt sổ sách trong tay xuống rồi chạy ra.
Dương Thông Nhi dùng ánh mắt ra hiệu cho chủ quán không được lên tiếng…
“Thả muội xuống, ca ca, thả muội xuống.” Không tới một phút sau đã thấy Dương Thông Nhi bế một cô bé tròn trịa ra.
“Thả muội xuống ư? Nhị nhi, muội đã quên lần trước muội phá hỏng cả phòng bếp sao, mẹ phạt muội thế nào không nhớ à?” Thông Nhi tận lực nhắc nhở Nhị nhi trong tay đang giãy giụa.
Ngưng Nhị đang giãy giụa đột nhiên nhớ tới gì đó, không giãy nữa. Cô bé không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ sợ có mẹ thôi.
Động tác của hai đứa bé khiến Vũ Mặc Hiên hơi nắm chặt tay lại, sau đó liền mở to mắt nhìn, đó là….cậu bé kia rất giống Dương Á Sơ.
Vũ Mặc Hiên nhíu mày, chuyện gì thế này? Thiên hạ lại thật sự có người giống nhau như vậy sao?
Đứng dậy đi về phía hai đứa trẻ, tay đặt lên vai bé nam.
Không ngờ cậu bé kia hơi nghiêng người tránh được tay hắn, sau đó nhìn hắn với vẻ lạnh nhạt: “Ngài muốn làm gì?”
Nhìn người trước mắt, Dương Thông Nhi híp mắt lại, ánh mắt người này nhìn cậu bé rất đáng sợ. Cậu bé biết mình có vẻ ngoài rất giống cha, chẳng lẽ người này biết cha?
“Cháu là con của Dương Á Sơ?” Vũ Mặc Hiên cảm thấy đột nhiên mình trở nên luống cuống, không biết tại sao khi nhìn thấy đứa bé này hắn lại hoảng hốt như vậy. Cẩn thật quan sát bé trai trước mắt, khoảng chừng mười tuổi, ngoài trừ đầu lông mày có hơi lạnh lùng nhưng rất giống Dương Á Sơ! Nam nhân đã biến mất kia! Nhưng mà…Không đúng, Dương Á Sơ biến mất từ sáu năm trước…Đây?
“Sao ngài biết…Ưm…” Ngưng Nhị còn chưa nói ra thì đã bị Thông Nhi bịt kín mồm lại.
“Xin lỗi, quan khách, chúng cháu không quen người ngài vừa nói, cáo từ.”
Lễ phép cúi đầu với Vũ Mặc Hiên, Dương Thông Nhi nhìn chủ quán một cách kì lạ rồi rời đi.
“Chờ một lát” Vũ Mặc Hiên đi một bước.
“Quan khách còn có chuyện gì sao?” Thông Nhi dừng bước nhưng không xoay người.
“Ta và cha cháu là bạn cũ, có thể đưa ta đi gặp cha cháu được không?” Vũ Mặc Hiên cũng không biết tại sao lại muốn nhìn cha thằng bé này tới vậy. Trong đầu nảy ra một ý nghĩ, nhưng vội vàng lắc đầu từ bỏ.
“Cháu không biết…”
“Thông Nhi, đưa Nhị nhi về trước đi.” Giọng nói của Dương Á Sơ truyền đến từ bên ngoài.
“Vâng thưa cha.”
Vũ Mặc Hiên kinh ngạc nhìn Dương Á Sơ. “Thật sự là ngươi?”
“Là ta, đã lâu không gặp, Hiên vương gia.” Dương Á Sơ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Ngươi…” Vũ Mặc Hiên nhìn Dương Á Sơ trước mắt, thấy toàn thân hắn toát ra một vẻ tao nhã, hắn rất khỏe…Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn.
“Hiên vương gia, mời…” Dương Á Sơ đưa tay về phía Vũ Mặc Hiên, ý bảo hắn lên nhã gian ở tầng hai. Hắn không ngờ lại gặp người quen ở đây.
“Cậu bé vừa rồi là…” Vũ Mặc Hiên nhìn Dương Á Sơ khó nén nổi kinh hãi…
“Là con trai và con gái của ta.” Dương Á Sơ rót một ly rượu cho Vũ Mặc Hiên, thản nhiên nói.
Vũ Mặc Hiên thở hổn hển kinh ngạc, thật sự là con gái của hắn? Đây…Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Dương Á Sơ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vũ Mặc Hiên thì cúi mắt, “Hiên vương gia vẫn chưa lấy thê tử sao?”
“Nàng không chết?” Thốt lên điều mà ngay cả hắn cũng chấn động.
“Trong đầu Hiên vương gia đang nghĩ tới việc gì?” Dương Á Sơ nhìn chằm chằm vào Vũ Mặc Hiên vẫn đang kinh hãi, nhàn nhạt hỏi.
…
Một lúc lâu sau, Vũ Mặc Hiên mới chậm rãi nói ra: “Thật tốt” Nàng còn sống, thật tốt quá! Ông trời đúng là có mắt, biết nàng còn sống, hắn cảm tạ ông trời đã để nàng được sống.
Căn phòng trở nên yên lặng…
“Có thể cho ta gặp nàng được không?” Nếu có thể nhìn thấy nàng hắn mới cảm thấy thỏa mãn.
Hồi lâu sau Dương Á Sơ vẫn không nói gì…
“Ta tin ngươi, mời…” Có thể nương tử sẽ vui khi được gặp bạn cũ.
“Cám ơn…” Vũ Mặc Hiên hồi hộp nói.
“Là ta mới phải cám ơn tất cả những việc ngươi làm vì phu thê chúng ta.” Dương Á Sơ cũng cảm kích. Vũ Mặc Hiên đã làm rất nhiều chuyện cho nương tử và hắn…
…
Trong một căn nhà mái ngói màu đỏ, sửa sang ngay ngắn lại sân vườn. Hồng Tham loay hoay với dược thảo, Nhược Nhi bên cạnh nàng học tập, còn Tử Vân thì phơi quần áo.
“Mẹ…” Thông Nhi ấp úng, định nói rồi lại thôi.
Lộ Tùy Tâm thấy con trai có vẻ khác thường thì hỏi “Có chuyện gì vậy?”
“Không…Cha..” Thông Nhi thấy cha thì mở to hai mắt, người đó là bằng hữu của cha?
Lộ Tùy Tâm nhìn theo ánh mắt của Thông Nhi, thấy người phía sau Dương Á Sơ thì từ từ đứng lên…
Vũ Mặc Hiên dừng bước, nhìn bóng người bên trong nhà…
“Hiên vương gia…” Mắt Lộ Tùy Tâm ươn ướt.
“…”
Vũ Mặc Hiên nghẹn ngào, muốn nói nhưng lại không cách nào nói ra được, trong đầu chỉ có một âm thanh: Nàng còn sống, thật tốt!
Hai người nhìn nhau, nhân sinh giống như lần đầu gặp gỡ…
Lộ Tùy Tâm chậm rãi bước tới, đứng trước mặt Vũ Mặc Hiên, hai mắt đẫm lệ mỉm cười: “Đã lâu không gặp!”
Một lúc lâu sau Vũ Mặc Hiên cũng mỉm cười, “Đã lâu không gặp!” Có thể nhìn thấy nàng còn sống, nàng hạnh phúc, hắn cũng không cần gì nữa…
Đời người như một giấc mộng, năm tháng vô tình, bỗng quay đầu lại mới phát hiện người sống đều có cùng một tâm trạng: Trải qua đau khổ mới hiểu được thế nào là vừa lòng, mãn nguyện! Cả đời này hắn và nàng là bằng hữu, thế là đủ rồi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]