Lộ vương phủ
Trong phòng, Vũ Mặc Nhiên đã một đêm không chợp mắt, hắn nghĩ gì trong đầu thì chỉ có hắn tự biết, nhưng lời của nàng thì vẫn vang lên bên tai hắn:
“Vương gia có biết nước đã đổ đi thì không thể thu lại?”
“Ta chỉ muốn nói cho Vương gia, tình cảm của Uông Tùy Tâm với Vương gia đã sớm theo gió mà tan biến, giống như bát nước đã đổ đi thì không thể lấy lại được”
“Đừng đến quấy rầy ta”
…
Đây là thứ ngươi muốn sao? Cố ý chọc giận Bổn vương trước mặt mọi người, cũng đoán ra Bổn vương sẽ không để mặc ngươi càn rỡ mà đả thương ngươi. Nhưng đó là ngươi muốn thế.
Ngươi muốn ta không làm phiền tới ngươi nữa! Đây mới là mục đích thực sự phải không? Uông Tùy Tâm.
Ngươi thà ở cái tiểu viện kia cả đời chứ không nguyện tha thứ cho Bổn vương?Uông Tùy Tâm,ngươi hận Bổn vương như vậy sao?
Lúc này cảm giác trong lòng Vũ Mặc Nhiên đến tột cùng là cái gì cũng chỉ hắn mới biết được.
Hắn thật sự đã bị mê hoặc! Cái tâm tư phức tạp hiện tại giờ phút này có phải là hối hận hay không? Hắn thật sự không biết.
Chỉ biết khi nghe nàng nói như vậy trong lòng hắn có chút ảo não! Bởi vì tất cả những lời nàng nói đều là sự thực.
Nàng bị hắn đánh đến ngã xuống đất không dậy nổi vậy mà vẫn cố cười nói: “Chúng ta từ nay về sau không liên quan tới nhau”, lúc ấy trong lòng hắn xuất hiện khủng hoàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-phu-nhan/2075320/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.