Trong quán nhỏ đậm chất cổ điển, Hứa Lan Ý vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi lê thơm ngọt, mặc dù trước kia từng ngửi mấy lần nhưng anh không hề để ý, hôm nay đọc hết tài liệu kia, trong đầu chợt nảy ra từ "pheromone" khiến anh giật thót, đưa mắt nhìn người đang ngồi cạnh bàn đợi mình.
Người kia khoảng hai mươi mấy tuổi, trạc tuổi Hứa Lan Ý, ngoại hình và khí chất của hai người khá giống nhau, đều lạnh lùng ít nói khiến người ta thấy khó gần, chỉ khác là nhìn y có vẻ chính trực và cấm dục, lưng không rộng lắm nhưng thẳng tắp, toát ra khí chất thần thánh bất khả xâm phạm.
Nếu Hứa Lan Ý chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng thì người này sẽ khiến người ta e ngại. Nhưng Hứa Lan Ý biết rõ thật ra y cũng giống mình, chỉ hơi khó gần mà thôi.
"Anh." Hứa Lan Ý gọi một tiếng rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện, chén sứ tinh xảo trên bàn đựng nước trà trong veo màu xanh nhạt, rõ ràng đối phương đã canh đúng thời gian để pha trà Mao Tiêm Tín Dương cho anh, mấy năm trước tình cờ nếm thử một lần, nghe anh khen ngon nên lần nào Tạ Tri Ly cũng pha trà này.
Hứa Lan Ý nhấp một ngụm nhỏ, nhiệt độ vừa đủ, vị trà hơi ngọt, hương thơm tràn ngập răng môi.
"Anh nói Đường Nhất Mạn biến mất, vậy đã tìm được bà ấy chưa?"
"Chưa."
"Đều tại em xử lý không tốt." Hứa Lan Ý cụp mắt nhìn chén trà, trong giọng nói lộ ra vẻ tự trách.
"Đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nut-ngoai-y-muon/3719742/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.