Hứa Lan Ý tỉnh táo được một lúc, nhưng sau khi hai người ăn cơm xong anh lại bắt đầu phát nhiệt, trực tiếp bóp chết ý định trò chuyện của Giang Thác từ trong trứng nước. Tình trạng của anh thực sự quá nguy hiểm, nếu lúc này gặp đàn ông khác thì dù anh không tự nguyện cũng sẽ bị xâm phạm dễ dàng. Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Thác đột nhiên khẩn trương, nếu mình có thể bảo vệ anh, thỏa mãn anh, liệu anh có thuộc về riêng mình không.
Ban đêm, mẹ kế giống như không bao giờ được thỏa mãn quấn lấy thiếu niên trong cơn dầu sôi lửa bỏng, điện thoại đầu giường chợt rung lên liên hồi. Sáng nay Giang Thác đã nhận ra đây là chiếc điện thoại dự phòng mà hôm đó Hứa Lan Ý dùng ở viện mồ côi, mấy cuộc gọi tới tấp này đều đến từ số lạ.
"Anh có điện thoại kìa, muốn nghe không?"
Sau mấy lần, rốt cuộc Giang Thác nhịn không được đưa điện thoại cho Hứa Lan Ý.
"Hả?" Dường như người dưới thân hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, đôi mắt đờ đẫn, rên rỉ không ngừng, dù có mở miệng cũng chỉ cầu xin hắn đâm nhanh một chút.
Giang Thác cười.
"Có khi nào là việc gấp không, hay để tôi trả lời giùm anh nhé?"
Giang Thác hỏi Hứa Lan Ý, anh mơ màng gật đầu.
"Lan Ý, anh đây."
Đầu dây bên kia là một giọng nam dễ nghe, Giang Thác cảm thấy khá quen tai nhưng lại không nhớ ra từng nghe ở đâu. Nhưng hắn có thể xác định đây không phải giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nut-ngoai-y-muon/3719740/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.