"Thôi, đừng khóc nữa." Giang Thác luống cuống lau nước trên khóe mắt Hứa Lan Ý rồi cười tự giễu, "Ngoại hình anh đẹp thế mà, chỉ cần ngoắc tay là có vô số người muốn chạm vào anh, đâu nhất thiết phải là tôi."
Giang Thác căm ghét những kẻ lan truyền chuyện riêng tư của người khác, xem Hứa Lan Ý như đề tài bàn tán cười cợt, nhưng nếu bảo hắn vờ như không biết gì, vẫn đối mặt với Hứa Lan Ý như trước đây thì hắn không làm được, thế nên chỉ có thể chọn cách ngu ngốc nhất.
"Không...... Không phải." Hứa Lan Ý kinh ngạc lắc đầu, anh không biết tại sao Giang Thác nghĩ vậy, chỉ vô thức cảm thấy hắn ghét mình nên muốn đẩy mình ra, cảm xúc của anh vốn đã sa sút, giờ lại càng tủi thân hơn, "Em không cho anh đụng nhưng lại cho bạn nữ đụng, thì ra em vẫn thích nữ hơn......"
"Chậc." Giang Thác buồn cười đâm Hứa Lan Ý một cái, "Tôi cho bạn nữ đụng lúc nào?"
"Lúc nãy...... ở sân bóng......"
Giang Thác giật mình, không ngờ Hứa Lan Ý lại để ý kỹ như vậy, hắn cứ tưởng người này không bao giờ làm thế, càng không quan tâm mình thân thiết với ai.
"Tôi đẩy bạn ấy ra rồi mà."
Hứa Lan Ý vẫn buồn bã cắn môi dưới.
"Sao anh lại để ý chuyện này?"
Giang Thác nâng khuôn mặt dù có khóc cũng vẫn đẹp mê hồn kia lên, không hề biết trong mắt mình lộ ra vẻ chờ mong.
Hứa Lan Ý ngẩn ngơ nhìn Giang Thác hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nut-ngoai-y-muon/3719736/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.