Giang Thác mau chóng phát hiện hình như Giang Nghiệp Thành không sống ở đây, bởi vì trong biệt thự rộng lớn này ngoài Hứa Lan Ý ra hoàn toàn không có dấu vết của ai khác, khắp nơi vắng lặng, mỗi ngóc ngách đều được lau dọn không dính một hạt bụi khiến ngôi nhà càng thêm lạnh lẽo, hệt như Hứa Lan Ý vậy.
"Căn phòng này cậu không thể vào được."
Giang Thác vừa đặt tay lên chốt cửa thì giọng Hứa Lan Ý đột nhiên truyền đến từ phía sau làm hắn giật mình.
"Đó là phòng đọc sách của cha cậu." Hứa Lan Ý nhẹ nhàng nói.
Phòng đọc sách có gì mà không được vào chứ, chẳng lẽ lão già này tàng trữ cả phòng sách cấm hay sao, Giang Thác khinh thường rút tay về, lại cảm thấy không đúng lắm, hắn nhớ rõ hôm qua Hứa Lan Ý đã lấy roi từ chính căn phòng này.
Nhưng không cho hắn vào cũng không sao, giờ hắn chỉ ước mình mọc cánh bay ra khỏi đây thôi.
"Cậu trốn không thoát đâu." Dường như đọc được ý nghĩ của hắn, Hứa Lan Ý lạnh lùng cảnh cáo.
Sao anh biết tôi trốn không thoát chứ, Giang Thác thầm mắng.
Hứa Lan Ý cũng chẳng muốn nhiều lời với cậu "con trai" đột nhiên xuất hiện này, đang định đi vòng qua hắn thì luồng khí nóng quen thuộc đột nhiên dâng lên từ sâu trong cơ thể khiến hai chân anh bủn rủn.
May mà Giang Thác lanh tay lẹ mắt ôm eo Hứa Lan Ý nên anh mới không ngã sấp xuống.
"Anh không sao chứ?"
Hai người kề sát nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nut-ngoai-y-muon/3719702/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.