Thất Nương chậm rãi bước vào công đường, uyển chuyển quỳ xuống.
“Dưới công đường Văn Lưu thị bái kiến Chí Hoàn vương gia.”
Chí Hoàn vương gia vẫn phong thái phú quý bức người như vậy, vì chuyện trước đây vẫn rất có hảo cảm với Thất Nương, ông ta giơ tay: “Văn Lưu thị, thẩm án chưa có kết luận, ngươi vẫn là phu nhân Văn thiếu tướng quân, theo đó là mệnh phụ tam phẩm, cho phép miễn quỳ, đứng lên mà nói.”
Thất Nương tạ ơn rồi đứng dậy, Chí Hoàn vương gia lại nói: “Có người tố cáo ngươi là tiểu thiếp bỏ trốn Phùng Ngũ Nương của Giang gia Bạch Lang thành, không tuân thủ nữ tắc dối hôn với Văn gia, ngươi có nhận tội không?”
“Vương gia, nô gia bị oan, có điều nô gia quả thật có quan hệ sâu xa với Phùng Ngũ Nương, còn xin Vương gia cho phép nô gia kể lại rõ ràng.”
Nhìn Vương gia gật đầu, Thất Nương không nhanh không chậm nói: “Nô gia vốn là họ Phùng, Phùng Ngũ Nương chính là Ngũ tỷ của nô gia, mấy năm trước quê nhà bị lũ lụt, sau khi thất lạc người nhà được người cứu, sau vì không tìm thấy thân nhân nên được ân công thu nhận ở lại dạy dỗ như nam nhi, ba năm sau trở về quê tìm Ngũ tỷ, không ngờ cuối cùng lại nghe tin dữ Ngũ tỷ bị trói ném trôi sông, sau lại gặp được nghĩa phụ…”
Thất Nương nói đến chỗ này, ánh mắt nhìn thoáng qua Tô Văn: “Nghĩa phụ khi đó thương cảm cho thân thế nô gia nên thu nhận làm nghĩa nữ, không ngờ hôm nay vì vậy mà lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726902/quyen-3-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.