Tháng ba tiết trời đã chuyển ấm, Văn Ngọc Hổ cùng Thất Nương về đến Long Thành.
Họ không về Lưu phủ cũng không đến Văn phủ, chỉ lặng lẽ dừng chân ở quán trọ Hoàng Lương của hiệu buôn ám tự Lưu gia.
Nửa khắc sau, một tiểu nhị của quán trọ vội vã ra ngoài.
Lúc ăn trưa, Giang Ngư đến thăm.
“Hai nhà Lưu, Văn hiện giờ đều có người ngầm theo dõi, cũng may thân phận của ta chỉ là người buôn bán có lui tới thương hội của Lưu gia nên mới không bị kẻ nào nghi ngờ. Lão gia không tiện đến thăm Nhị tiểu thư nên để ta đến hỏi Nhị tiểu thư có chuyện gì cần làm không?”
Thất Nương đưa cho Giang Ngư chén trà, hắn vội đỡ lấy, Thất Nương và Văn Ngọc Hổ lần lượt ngồi xuống, nói: “Cha dạo này sức khỏe thế nào rồi? Ta nghe Trần đại ca nói cha vì chuyện của ta mà bệnh dai dẳng, thân thể vẫn không được tốt. Aiz, đều là ta không tốt, chẳng những không tận hiếu được mà còn khiến cha phải lo lắng nữa.”
Giang Ngư nói: “Lão gia sức khỏe quả đúng là lúc tốt lúc xấu, nhưng chỉ cần chuyện của Nhị tiểu thư được sáng tỏ, nhất định bệnh của lão gia tự nhiên là không thuốc mà khỏi.”
Thất Nương gật đầu, lúc này mới hỏi: “Tin mọi người báo đến chúng ta đều đã biết, ta chỉ muốn hỏi gần đây nhất lão ta còn làm những gì nữa?”
“Lão” mà nàng nói đây là chỉ Tô Văn.
Giang Ngư đáp: “Không có động tĩnh gì, nhân chứng hắn tìm được đều đưa vào Tô phủ, lão gia xem thư của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726900/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.