Ngoài Bao tiên sinh, Hạ Lan Thuyền và Văn Cảnh cũng có mặt.
Trên bàn bày một tấm bản đồ, bọn họ đang vây quanh bàn trao đổi, thấy Thất Nương, Văn Cảnh thân thiết hỏi: “Thiếu phu nhân không sao chứ?”
Hạ Lan Thuyền liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau của Văn Ngọc Hổ và Thất Nương, ánh mắt buồn bã.
Thất Nương sắc mặt u ám, Văn Ngọc Hổ đứng bên nàng trả lời: “Nàng không sao, tình hình phòng thủ chiến sự thế nào rồi?”
“Rất xấu,” Văn Cảnh cười khổ, “Cho dù chúng ta không rút khỏi Biên thành, lâu nhất cũng chỉ chống đỡ được đến ngày mai, ta đang bàn bạc với Bao tiên sinh làm thế nào an toàn rút khỏi Biên thành, nếu không, đến lúc thực sự phải rút lui, trong thành chỉ sợ sẽ loạn.”
Thất Nương nhìn qua sắc trời, lạnh lùng nói: “Phụ nữ, trẻ em và người già đi trước, hôm nay không thể chần chừ một khắc nào nữa, nhân lúc trời còn tối phải đưa họ ra khỏi thành, ngoài lương khô đồ tế nhuyễn*, không được mang theo gì nữa.”
(*Đồ tế nhuyễn: vàng bạc, châu báu, trang sức.)
Nàng nhìn con kiêu trên vai Bao tiên sinh: “Đám chuột chạy hướng nào?”
Bao tiên sinh nói: “Chúng ra khỏi cửa Tây liền chạy thẳng về hướng tây nam.”
Văn Cảnh chỉ vào bản đồ: “Nhưng hướng tây nam là vùng núi Đại Ngũ Sơn, không có thành trấn gì hết.”
Văn Ngọc Hổ nhiều năm trấn giữ Biên thành, không cần xem bản đồ cũng biết địa hình, hắn cau mày nói: “Vùng Đại Ngũ Sơn rất ít người cư trú, không ai tiếp ứng chúng ta, mà lương thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726896/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.